NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 295

98.

Ngày hôm sau.

Thế là một ngày mới lại bắt đầu, tôi mở mắt bừng tỉnh, không

ngờ đã 7 giờ 15. Ôi chết mất! Bình thường phải từ nhà ra ga tàu điện
lúc 7 giờ, sao lại ngủ quên béng thế này. Bực thật, cứ đặt mình
xuống giường là chìm sâu vào giấc ngủ. Đằng nào cũng muộn học.
Hay hôm nay Wi Nyeong trốn học nhỉ? Thỉnh thoảng tôi vẫn thường
lấy cớ ốm đau này nọ để nghỉ học và biến thời gian tưởng chừng vô
ích đó thành những giây phút ngọt ngào đặc biệt. Kí ức ngày nào
sống dậy, cứ thầm thì to nhỏ dụ dỗ tôi, ngọt hơn những cây kem và
lâng lâng hơn cả chocolate. Một lần thôi, chỉ lười đúng một lần
thôi.... Và thế là cả người tôi dính chặt lấy chiếc giường êm ái.
Nhưng cũng đúng lúc ấy câu nói của chú Daniel - như chiếc đồng
hồ báo thức - vang bên tai tôi: “Không bao giờ có được tự do nếu ta
không chịu nhẫn nại, cần cù”. Chỉ mới tối qua khi nghe tôi còn
thích thú đến nỗi muốn đặt bút viết vài dòng vào sổ nhớ, vậy mà
sáng nay nó lại quấy rầy người ta y như tiếng chuông báo thức
vang lên mỗi sớm thứ Hai. Dù có trùm chăn kín đầu thì vẫn như có
ai đó áp sát tai tôi thì thào, khiến cô bé lười biếng Wi Nyeong chẳng
thể ngủ thêm. Đành chui ra khỏi chăn, vươn vai rồi chạy vội vào nhà
tắm.

Tôi thay nhanh bộ đồng phục học sinh rồi qua phòng mẹ. Hình

như đêm qua mẹ ngủ ở phòng Je Je, và sớm nay đưa Je Je đi bệnh
viện mới về nên chỉ cởi mỗi áo khoác rồi cứ thế nằm ngủ. Miệng
còn há hốc, tóc tai rối bù, quầng mắt thâm, mẹ cứ thế đem bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.