NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 370

Không những thế còn cố tình đánh thức mấy đứa nhỏ dậy từ sớm
mặc cho hôm này là ngày nghỉ của chúng.

Hai thằng em mặt đờ đẫn và mắt vẫn còn nhắm tịt vì buồn

ngủ bị ép phải ra ngoài chào chị. Chúng lặp lại lời mẹ y như một cái
máy: “Chúc chị thi tốt!”. Kỳ lạ thay tôi lại thấy thêm phần vững
tâm hơn từ lời chúc của mấy đứa nhỏ vẫn còn ngái ngủ. Bất giác tôi
nhớ lại lần đầu tiên được đi cắm trại, ngày ấy thực sự phải cảm ơn
hai đứa nó đã luôn ở bên cạnh, truyền cho tôi thêm ấm áp và động
lực để tôi có thể bước những bước chân đầy mạnh mẽ và tự tin vươn
lên chinh phục đỉnh cao.

“Wi Nyeong à, cảm ơn con. Cũng phải suy nghĩ nhiều lắm mẹ

mới nói ra điều này được đấy... Hãy nói với mẹ là thời gian qua con
đã cố gắng học tập rất tốt nhé. Hôm nay mẹ cũng muốn được
sống trong hồi hộp xem thế nào. Không biết có được vào trường
Seoul nữa hay không? Chắc con cũng hồi hộp về chuyện điểm số
lắm nhỉ? Tuy nhiên thật may mắn vì con đã giúp mẹ giải tỏa hết đi
những lo lắng phiền muộn đó. Cảm ơn con, con gái của mẹ...”

Như mọi ông bố bà mẹ khác, mẹ cũng dặn dò tôi phải đọc kỹ đề

và cố gắng làm hết bài thi. Nói xong, mẹ nhìn tôi cười rạng rỡ như
ánh mặt trời. Điều này khiến tôi thấy hơi ngạc nhiên. Nhưng bình
thường mẹ không phải là mẫu người hay thích động viên người khác
bằng những lời có cánh cho nên tôi thấy hoàn toàn tin tưởng vào lời
mẹ. Tuy nhiên điều khiến tôi hối hận là thời gian vừa qua đã
không tập trung học hành chăm chỉ cẩn thận mà thôi.

“Đừng căng thẳng quá. Mẹ sẽ cầu nguyện với Chúa tất cả những

điều ban nãy con vừa ước. Nhưng mà Wi Nyeong này, mẹ không đủ
tự tin để có thể nói rằng đại học chẳng là cái gì cả, tuy nhiên nó cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.