NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 377

120.

Thật là kỳ lạ. Vốn dĩ tôi nghĩ sau khi kỳ thi kết thúc thì tôi sẽ

được làm nhiều việc mà bấy lâu mong muốn như có nhiều thời
gian thư thái để đọc sách hay được mặc những bộ đồ người lớn và
được đi nhảy múa hát ca, được đến quán nhậu và đường đường chính
chính uống rượu, bia mà không sợ bị cấm là trẻ vị thành niên. Thế
nhưng bây giờ tôi chỉ mong muốn được về ngôi nhà thân yêu của
mình, muốn được ăn bát cơm nóng với canh tương đậm đà, nghe hai
đứa em chuyên gây ồn kia thao thao bất tuyệt cả ngày, muốn được
ôm cả những con mèo đáng yêu mà lăn lộn trên giường.

Hồi còn đi học mẫu giáo hay hồi vào lớp 1, tôi bắt đầu học về

ý nghĩa của ba từ “ăn, ở, mặc” nhỉ? Cô giáo đã dạy rằng ăn, ở, mặc
tất cả đều vô cùng quan trọng đối với con người chúng ta, thế
nhưng tôi vẫn chưa hiểu cho lắm. Thức ăn thì mỗi ngày đều phải
thay đổi món, áo quần mặc hằng ngày cũng phải thay cái mới theo
năm tháng chúng ta lớn dần lên, nhưng chỉ có duy nhất nhà là lúc
nào cũng y như vậy, dường như chẳng hề đổi thay. Lúc đó tôi có gọi
điện cho ba để thử hỏi xem thì ba tôi cũng chỉ cười mà đáp đơn giản
rằng:

“Wi Nyeong à, nhà cũng quan trọng lắm chứ... Con thử tưởng

tượng đến một lúc nào đó con ra trường, khi ấy mà con không có
chỗ nào để đi thì sẽ thế nào nhỉ?”

Quả thật những tưởng tượng ấy lần đâu tiên mới hiện lên trong

tôi và cũng lần đầu tôi thấy sợ khủng khiếp như vậy. Thử hình
dung sau khi ra trường bè bạn đều có nơi có chốn, có nhà cửa riêng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.