NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 385

có phải lìa xa thế giới này, ba cũng không hối hận. Con còn trẻ, còn
phải đi trên con đường của mình. Hãy đến Vancouver tham dự hội
thảo khoa học rồi quay về nhé! Các con đừng sợ hãi, bởi thượng đế
đã an bài cha mẹ luôn là người đi trước các con. Ba sống đến tận
bây giờ, nhiều lúc cũng thấy buồn phiền về các con, nhưng cũng
nhờ các con mà ba có được những ngày tháng hết sức vui vẻ và ý
nghĩa, hơn thế nữa, ba con có nhiều việc đáng tự hào trong suốt
cuộc đời... Đối với ba như thế là quá đủ”.

Dứt lời mẹ ôm mặt khóc nức nở. Tôi cũng cảm thấy một dòng khí

nóng từ đâu đang chạy thẳng vào tim mình. Làm sao một người cha
mắc bệnh ung thư vẫn có thể nói với con gái mình những lời như
thế? Không biết sau này trước khi nhắm mắt xuôi tay tôi có thể
nói những điều như vậy hay không. Bất giác hình ảnh ông bà ngoại
lặn lội lên thăm và động viên tôi trước kỳ thi đại học lại hiện lên trong
trí nhớ. Khi ấy ông bà đã cố giấu đi bệnh tình của ông, và thay
bằng những nụ cười, làm bộ khỏe mạnh trước mặt chúng tôi. Trước
ngày tôi thi ông bà cũng đến thăm, xoa đầu và cho cả tiền tiêu vặt
nữa. Nhưng tôi lại không hề nhận ra nỗi niềm của ông bà, cứ vô tư
nhận tiền rồi nghĩ sẽ dùng tiền ấy mua chiếc kẹp tóc đính đá
lấp lánh từng nhìn thấy trong cửa hàng. Chỉ nghĩ thế thôi là lòng
tôi quặn thắt, muốn ngàn lần xin lỗi ông bà. Ông bà ơi, cháu còn
không cố gắng làm bài thi tốt nữa. Cháu thật vô cùng đáng ghét.

“Mẹ ơi, chắc ông không sao đâu... Vốn dĩ ông ngoại của mình

luôn luôn mạnh khỏe mà”.

Vừa nói xong thì hình ảnh của Coco, của ba Dong Bin lướt qua

đầu tôi. Mẹ lặng lẽ đưa mắt dõi ra phía ngoài cửa sổ, nơi từng ngọn
gió đang rít ầm ầm. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.