NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 393

Tuy ngồi trong xe mẹ nhưng ánh mắt Dong Bin chỉ dõi ra ngoài.

Bất giác tôi nhớ ba Dong Bin, chú ấy cũng mất đúng một tháng
sau khi nhận được chẩn đoán bệnh, bỏ lại mẹ và Dong Bin trên thế
gian này. Tôi chưa từng gặp mặt chú ấy nhưng nghe kể Dong Bin
trông giống ba lắm. Tôi chắp hai tay cầu nguyện cho Dong Bin.
Thực lòng mà nói, giây phút này đây tôi thấy lo lắng cho Dong Bin
nhiều hơn cho ông ngoại.

Cuối cùng chúng tôi cũng về đến nhà ông bà ngoại. Cả nhà

quyết định sẽ cùng ăn gỏi cá. Thật ra đây là quyết định của mẹ mới
đúng - người ngày thường vẫn luôn lo ngại ăn những món có chứa
nhiều chất đạm và chất béo. Ông ngoại đón mọi người bằng nét
mặt tươi cười. Thật kỳ lạ, khuôn mặt ông không có chút nào giống
với người bệnh cả. Bằng sự nhạy cảm và tinh tế của mình, mẹ cố
tạo ra không khí nói chuyện thật thoải mái. Trước đây mỗi lần cả
nhà về thế này, bà ngoại luôn đem những chuyện thường ngày để
chia sẻ với mẹ nhưng hôm nay bà chỉ nói chuyện với Dong Bin như
đã biết mọi chuyện từ trước.

“Dong Bin à, bây giờ cháu đã trở thành học sinh cấp hai rồi

đấy, không còn là Dong Bin bé bỏng ngày nào nữa. Vì vậy cháu phải
hành động sao cho đáng mặt đàn ông. Ý bà là đã là đàn ông thì phải
biết rõ những việc bản thân đang làm, thi thoảng cũng có thể nổi
giận như lửa, quát tháo hay gây lộn với ai đó... Nhưng duy có điều
này cháu nên ghi nhớ: Không phải cứ không chịu đựng nổi là sẽ cáu
giận mà giơ ngay nắm đấm lên. Khoảnh khắc mình nổi giận,
mình đánh bạn cũng là giây phút bản thân phải nhận thức rõ việc
mình đang làm. Những gì bà đang nói với cháu và tại sao bà lại nói
như thế... có lẽ giờ là lúc cháu đủ lớn để hiểu rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.