16.
Hai năm trước, khi trở về từ New Zealand tôi chuyển đến sống
cùng bà và theo học cấp ba tại thành phố E.. Buổi học đầu tiên
năm lớp 10, tôi đã đứng trước lớp giới thiệu về bản thân thật dõng
dạc.
“Mình là Wi Nyeong. Ba mẹ mình đều là nhà văn. Mình có ba
nhóc em trong đó có hai đứa khác họ với mình”.
Đúng như tôi dự đoán, trong lớp bắt đầu những tiếng xôn xao
bàn tán. Tôi nói dõng dạc hơn theo đúng những gì đã tự tập trước
máy quay, tôi biểu lộ gương mặt đáng yêu nhất có thể và nói tiếp.
“Hai cậu em trai và một cô em gái. Cô em gái có họ giống mình vì
là em cùng ba khác mẹ... Và hai em trai cùng mẹ khác ba đương nhiên
là có họ khác mình. Nhưng tất cả đều là những nhóc em vô cùng
quan trọng đối với mình. Có lẽ trong lớp không ai có nhiều em như
mình đâu nhỉ”.
Tôi không hề cảm thấy xấu hổ. Chuyện gì đến cũng phải đến.
Nghe những tin đồn xoay quanh việc tôi là con gái của ai với ai, ai
với ai đã kết hôn với nhau, rồi ai đã tái hôn, tất cả những chuyện
đó tôi đều có thể trò chuyện rất thoải mái. Đến mức cô giáo chủ
nhiệm lớp 5 nay cũng chừng tuổi mẹ tôi phải méo mặt vì kinh ngạc.
Như mẹ tôi vẫn nói, nếu đã không tránh được thà rằng vui vẻ đối
mặt với nó. Tuy rằng tôi chẳng thể vui vẻ thoải mái trong hoàn cảnh
thế này nhưng cũng không hề có ý định trốn chạy định mệnh
mình là con gái của ai. Không biết liệu mẹ có thực sự sống vui vẻ