hạnh phúc với tất cả những việc mẹ gọi là định mệnh dành cho mẹ
hay không? Lần đầu tiên tôi nghĩ tới điều đó.
Một ngày nọ, trong lúc tôi đang trực nhật, cô giáo chủ nhiệm gọi
tôi lên và hỏi tôi với giọng đầy lo lắng. Cô thận trọng trong từng câu
chữ như thể đang nói chuyện với bệnh nhân mang trọng bệnh giai
đoạn cuối và dù nhìn thế nào cũng thấy có chút e ngại như ánh
nhìn dành cho một đứa trẻ quái thai.
“Nếu em có bất cứ khó khăn gì cứ nói với cô. Dù là bất cứ
chuyện gì... Em nói thử xem. Quan hệ giữa chị em các em vẫn tốt
chứ?”
Cô giáo chủ nhiệm cẩn trọng trong từng lời nói như đang gắp một
vật tí hon bằng chiếc nhíp vậy.
“Dạ không tốt ạ. Mỗi ngày em đều có suy nghĩ ở trong ngôi nhà
của mình nhưng lại không cùng họ với những đứa em”.
Tôi nhìn nét mặt cô giáo, đó chẳng phải là câu trả lời mà cô muốn
được nghe sao. Nghe giọng tôi nói ra sao thật thoải mái không chút
ngượng ngùng, dường như cô chủ nhiệm quên hết những gì định nói.
“Các bạn trong lớp phải ganh tỵ với em ấy chứ. Mỗi ngày trở về
nhà được ngắm nhìn những đứa em của mình rồi tự nhủ: Mình có
chung họ với những đứa trẻ kia! Bởi thế mình rất hạnh phúc! Nên
làm thế nào đây, niềm hạnh phúc này... Không phải ý nghĩ đó sao”.
Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy khi đó có cần phải công kích đến thế
không.
Từ hồi còn mẫu giáo, tôi đã là một đứa trẻ đặc biệt. Một lần tôi
vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô giáo vô cùng xinh đẹp của