NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 66

muốn buộc gió lại, gió sẽ vút lên tận đỉnh núi cao kia rồi cười ha ha,
có khi nhẹ nhàng lướt qua ô cửa sổ, để lại đó chút vấn vương của
thiên nhiên bất tận, khẽ khàng luồn qua làm làn tóc mây bay bay,
rồi đến khi mưa ập xuống, sấm chớp đùng đùng thì gió... Tôi lại
nghĩ tới cách mà ba vẫn thường đặt tên cho việc này: “Thích gì làm
nấy”.

Ngày trước có một bài phỏng vấn mẹ được đăng trên báo. Khi ấy

mẹ nói mẹ sẽ vẫn yêu và sống đến tận bảy mươi tuổi. Trong khoảnh
khắc này, khi đang ngồi đây bên mẹ, tôi cảm nhận rõ ràng hơn bất
cứ lúc nào, mình thực sự rất giống mẹ.

Tình yêu đâu có điểm dừng. Bởi đó là một phần của những ai

đang sống. Những ai đang sống sẽ cao lên, tóc dài ra, những vết
nhăn cũng hằn sâu hơn, mỗi ngày hàng nghìn tế bào sẽ chết đi và
dòng máu chẳng khi nào ngừng tuôn trào trong huyết quản. Tôi từng
đọc một bài báo trên internet viết rằng 70% bụi trong nhà là do tế
bào chết trên cơ thể con người mà ra. Bởi vậy dù một hạt bụi trong
nhà cũng không thể xem thường. Đó là dấu tích tôi của ngày hôm
qua. Tôi của ngày hôm qua khác tôi của ngày hôm nay. Nhưng tôi của
ngày hôm qua cũng là tôi của ngày hôm nay. Phải chăng nguyên lý dải

Mobius

[1]

lạ lùng chính là cuộc sống?

Có lẽ mẹ không nghĩ mẹ sẽ nói chẳng có gì an toàn bằng cái

chết. Trong suốt mười tám năm qua, giờ đây tôi cũng đã học được
điều đó. Người ta nói tình yêu là bể khổ, là cảm giác bất an và đôi
khi còn mang lại nỗi ô nhục khôn cùng. Thế nhưng tôi muốn sống
theo cách mà mẹ tôi đang sống. Tôi muốn dấn thân vào mạo hiểm
để có thể thực sự đổi thay mình, khiến cuộc sống có ý nghĩa hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.