NGÔI SAO CỦA QUỶ - Trang 108

đồ và ăn bữa cơm Chủ nhật ở phòng khách. Nghe thì có vẻ nhàm chán
nhưng nói thực, cả tuần tôi chỉ mong đến Chủ nhật thôi.

“Rồi sang thứ Hai, bố tôi lại đi làm. Lúc nào cũng có việc gì đó cần ông

làm thêm giờ ở công trường xây dựng. ‘Tiền cũng có loại trắng, trắng hơn,
loại đen và loại xám nữa con ạ,’ bố tôi từng bảo thế. Đó là cách duy nhất để
có tiền dành dụm trong nghề của ông. Năm tôi mười ba tuổi, gia đình tôi
chuyển sang sống ở khu Tây, trong một căn nhà có vườn táo. Bố tôi nói sống
ở đó tốt hơn. Tôi là đứa duy nhất trong lớp có bố mẹ không phải là luật sư,
nhà kinh tế, bác sĩ hoặc chuyên gia trong lĩnh vực khác. Cạnh nhà tôi là nhà
một ông thẩm phán có đứa con trai cũng sàn sàn tuổi tôi. Bố tôi hy vọng sau
này tôi sẽ trở thành người như thế. Ông bảo, nếu tôi muốn theo một trong
những nghề đó thì phải có bạn đồng môn, phải học hỏi bí kíp, ngôn ngữ và
những luật lệ bất thành văn. Thế nhưng tôi chẳng bao giờ gặp bất cứ thằng
bé hàng xóm nào mà chỉ trông thấy con chó becgie nhà họ, nó cứ đứng
ngoài hiên sủa cả đêm. Vậy nên thay vì thế, tôi đã bắt tàu hỏa tới khu phố cổ
Oslo chơi với Geir và Solo sau giờ tan học. Bố mẹ tôi đã mời hàng xóm
xung quanh đến dự tiệc nướng ngoài trời nhưng tất cả đều viện cớ từ chối
khéo, chỉ trừ đúng một người. Tôi vẫn nhớ mùi khói tỏa ra từ bếp nướng và
tiếng cười chối tai trong những khu vườn khác của mùa hè năm đó. Không
ai mời đáp lễ chúng tôi dù chỉ một lần.”

Harry cố gắng nói cho rành rọt. “Mày kể lể những chuyện này để làm gì?”
“Điều đó thì anh phải tự nghĩ. Vậy thôi không kể nữa nhé?”
“Khỏi, cứ nói tiếp đi, đằng nào tối nay trên ti vi cũng chả có chương trình

gì hay ho.”

“Một ngày Chủ nhật nọ, gia đình tôi sửa soạn đi nhà thờ như thường lệ.

Tôi đang đứng trên phố chờ bố mẹ và tranh thủ quan sát con chó becgie lồng
lộn trong khu vườn phía bên kia hàng rào, nó cứ nhằm vào tôi mà gầm gừ,
mà sủa. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đã đi tới mở cổng ra. Có
lẽ lúc đó tôi nghĩ chắc nó cô độc quá nên mới giận dữ thế. Con chó nhảy xồ
tới, đẩy tôi ngã ngửa rồi đớp phập một bên má của tôi. Đến giờ vẫn còn
sẹo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.