NGÔI SAO CỦA QUỶ - Trang 133

“Nó đang đứng ở khu lễ tân xin được gặp anh, vì thế tôi dẫn nó lên đây.

Cháu chơi bóng đá phải không, Oleg?”

Oleg không trả lời mà chỉ nhìn Harry. Bằng cặp mắt sẫm màu thừa hưởng

của người mẹ, cặp mắt có lúc thì dịu dàng bất tận và lúc khác lại khắc nghiệt
tột cùng, không chút từ bi. Lúc này đây Harry không biết ánh mắt ấy đang
biểu lộ điều gì, nhưng cũng dễ hiểu thôi vì chúng đen thăm thẳm.

“Cháu là tiền đạo à?” Waaler hỏi, nhoẻn cười và xoa đầu thằng bé.
Harry đăm đăm nhìn những ngón tay mạnh mẽ, gân guốc của gã đồng

nghiệp, những lọn tóc sẫm màu dựng đứng của Oleg nổi bật trên mu bàn tay
rám nắng. Anh có thể cảm thấy chân mình như sắp khuỵu xuống.

“Không,” Oleg nói, mắt vẫn dán chặt vào Harry. “Cháu chơi ở vị trí hậu

vệ.”

“Oleg này,” Waaler nói, hướng ánh nhìn dò hỏi về phía Harry. “Chú Harry

còn phải ở đây tập nốt bài tập đấm gió - chú cũng hay làm thế khi có chuyện
bực mình - nên hay là chú cháu mình lên sân thượng ngắm cảnh trong lúc
chú Harry dọn dẹp một chút nhé?”

“Cháu sẽ ở lại đây,” Oleg tuyên bố chắc nịch.
Harry gật đầu.
“Vậy được. Rất vui được gặp cháu, Oleg.”
Waaler vỗ vai thằng bé rồi rời đi. Oleg vẫn đứng ở ngưỡng cửa.
“Làm thế nào cháu đến được đây?” Harry hỏi.
“Cháu đi tàu điện ngầm.”
“Một mình?”
Oleg gật.
“Mẹ cháu có biết cháu đến đây không?”
Oleg lắc đầu.
“Cháu không định vào sao?” Cổ họng Harry bỗng trở nên khô khốc.
“Cháu muốn chú quay về,” Oleg nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.