NGÔI SAO CỦA QUỶ - Trang 178

chắc, còn được ông ta yêu cầu phải làm cho tường thêm kiên cố hơn nữa.
Ông ta muốn rằng nếu chẳng may có đoàn tàu trật bánh tông vào nhà thì
người gánh chịu hậu quả từ vụ va chạm sẽ là nhân viên lái tàu chứ không
phải gia đình ông ta. Từ đó đến nay, chưa có đoàn tàu nào đâm vào biệt thự
trang nhã của ông trưởng ga tọa lạc tại địa thế tách biệt quá ư lạ kỳ, chẳng
khác nào tòa lâu đài lơ lửng giữa muôn tầng mây, phía dưới là một vùng
hoang sơ đen sì sỏi đá với những đường ray sáng loáng và uốn éo tựa thân
rắn dưới ánh mặt trời.

Olaug nhắm mắt lại, đắm mình trong ánh nắng ấm áp.
Hồi còn trẻ, bà không thích thời tiết nóng bức. Cái nóng sẽ khiến da bà đỏ

ửng và ngứa ngáy, bà chỉ mơ đến những ngày hè mát mẻ, ẩm ướt của vùng
Tây Bắc Na Uy. Nhưng giờ đây, khi đã gần tám mươi, ở cái tuổi gần đất xa
trời này bà lại thích ấm áp hơn lạnh lẽo, thích ánh sáng hơn bóng tối, thích
có người bầu bạn hơn thui thủi một mình, thích ồn ào hơn tĩnh mịch.

Điều đó hoàn toàn không giống như trước kia, hồi năm 1941, khi bà mới

tròn mười sáu tuổi, bà đã rời Averøya để đến Oslo bằng chuyến tàu chạy trên
chính những đường ray ấy và bắt đầu làm gia nhân cho Chỉ huy Ernst
Schwabe cùng vợ ông ta, phu nhân Randi, ở biệt thự Valle. Ông chủ là một
người đàn ông cao ráo, điển trai, còn phu nhân thì xuất thân trong gia đình
quý tộc. Mấy ngày đầu đi làm, Olaug sợ chết khiếp. Tuy nhiên, gia chủ đối
xử với bà rất tốt và cũng tôn trọng bà, nên chẳng mấy chốc bà hiểu ra rằng
mình không có gì phải sợ cả, miễn là bà làm việc thật chỉn chu và đúng giờ,
hai đức tính không phải ngẫu nhiên mà nổi tiếng của người Đức.

Ernst Schwabe là người đứng đầu của WLTA,

Landtransportabteilung

của

Lực lượng Vệ quốc

, đơn vị vận tải của họ, và đích thân ông ta đã lựa

chọn biệt thự nằm kế bên nhà ga. Bà vợ Randi có lẽ cũng làm cho WLTA,
nhưng Olaug chưa bao giờ thấy bà ta mặc đồng phục. Phòng của Olaug quay
về hướng Nam, nhìn ra vườn và những đường ray xe lửa. Suốt mấy tuần đầu
tiên đi làm, tiếng chạy rầm rập của những đoàn tàu dài dằng dặc, tiếng còi
lanh lảnh chói tai hòa cùng vô vàn âm thanh khác trong thành phố khiến bà
không sao chợp mắt được, nhưng rồi bà cũng quen dần với điều đó. Đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.