NGÔI SAO CỦA QUỶ - Trang 202

Harry ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh họ, dù trên tấm thảm vẫn còn rất nhiều

chỗ trống.

“Cháu lại đang chém gió chứ gì.”
“Chém đâu mà chém, cháu nói thật mà.”
“Năm mét cơ à? Cứ như diễn viên mạo hiểm ấy nhỉ.”
“Chú đã bao giờ nhảy cầu năm mét chưa, chú Harry?”
“Một đôi lần.”
“Vậy còn bảy mét?”
“Ừm, chú từng nhảy cầu tiếp nước bằng bụng.”
Harry trao cho Rakel cái nhìn đầy ẩn ý, nhưng cô còn đang mải nhìn

Oleg, thằng bé đột nhiên ngừng lắc đầu và nhỏ giọng hỏi, “Mười mét?”

Harry ngước lên nhìn bể nhảy cầu đang rộn vang tiếng la hét đầy khoái

chí và những lời nhắc nhở oang oang của nhân viên cứu hộ trên loa phóng
thanh. Mười mét. Tháp nhảy cầu sừng sững vươn lên trời xanh hệt như hình
chữ T màu đen trắng. Thực ra không phải lần cuối cùng anh đặt chân đến
nơi này là hai mươi năm trước. Bởi anh đã từng đến đây vào một đêm hè sau
đó vài năm. Anh cùng Kristin trèo qua hàng rào, leo lên tháp nhảy cầu và hai
người đã nằm cạnh nhau trên chiếc cầu cao nhất. Họ cứ nằm yên như thế,
nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, mặc cho tấm ván cứng đanh thô nhám
dính dấp lấy da thịt và những vì sao tỏa sáng lấp lánh trên trời cao. Anh cứ
tưởng cô sẽ mãi là người duy nhất mà anh yêu.

“Chưa, chú chưa bao giờ nhảy từ độ cao mười mét cả,” anh nói.
“Chưa bao giờ ư?”
Harry có thể nghe thấy sự thất vọng toát ra từ trong giọng nói của Oleg.
“Chưa. Chỉ lao cầu thôi.”
“Lao cầu ư?” Oleg đứng bật dậy. “Thế thì còn ngầu hơn. Có nhiều người

chứng kiến không ạ?”

Harry lắc đầu. “Lúc đó là ban đêm. Chỉ có mình chú thôi.”
Oleg rên lên. “Vậy thì có ích gì cơ chứ? Dũng cảm để làm gì nếu không ai

nhìn thấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.