NGÔI SAO CỦA QUỶ - Trang 261

nhưng sạch bong và ngăn nắp, đặc điểm chỉ có ở những ngôi nhà một người
ở.

Harry băn khoăn vì sao vừa rồi anh lại hỏi có phải bà cụ sống ở đây

không. Phải chăng có điều gì đó ẩn chứa trong cái cách bà mở cửa ư? Hay
cách bà cho họ vào nhà? Dẫu thế nào đi nữa, anh vẫn phần nào mong đợi sẽ
gặp được một người đàn ông ở đây, người trụ cột trong gia đình, nhưng xem
ra Cục Quản lý Đăng ký Quốc gia đã đúng. Căn nhà này chỉ có một mình bà
cụ ở.

“Hai người ngồi đi,” bà nói. “Dùng cà phê nhé?”
Câu nói ấy nghe giống một lời khẩn nài hơn là lời mời. Harry, nãy giờ cứ

bồn chồn lo lắng, đằng hắng một cái, anh không chắc là có nên trình bày lý
do họ đến đây ngay từ đầu, hay là để đến cuối rồi mới nói.

“Dạ, vậy thì tốt quá,” Beate nói kèm theo một nụ cười.
Bà cụ mỉm cười đáp lễ rồi lục tục đi vào bếp. Harry trao cho Beate ánh

mắt biết ơn.

“Bà ấy khiến tôi nhớ đến…” anh ngập ngừng nói.
“Tôi hiểu,” Beate nói. “Nhìn vẻ mặt anh là tôi có thể đoán được rồi. Bà

tôi ngày xưa cũng có chút giống bà ấy.”

“Ừm,” Harry nói và nhìn quanh.
Trong nhà không có nhiều ảnh gia đình. Chỉ thấy mấy khuôn mặt nghiêm

nghị trong hai bức ảnh đen trắng đã bạc màu, hẳn là được chụp trước khi
chiến tranh nổ ra, và bốn bức ảnh chụp một cậu bé nhưng ở những độ tuổi
khác nhau. Trong bức ảnh thời niên thiếu, cậu ta đang bị mụn, để kiểu tóc
ngắn mái bằng hồi đầu thập niên sáu mươi, cặp mắt tròn xoe hiền lành hệt
như cặp mắt họ đã nhìn thấy nơi ngưỡng cửa, môi nở một nụ cười đúng
nghĩa. Đó không phải vẻ mặt khổ đau mà ở tuổi ấy Harry phải khó khăn lắm
mới trưng ra được trước ống kính máy ảnh.

Bà cụ trở lại mang theo một chiếc khay và ngồi xuống, rót cà phê ra cốc

và lần lượt đưa đĩa bánh quy Maryland cho từng người. Harry chờ cho đến
lúc Beate hết lời khen ngại cà phê ngon rồi mới lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.