NGÔI SAO CỦA QUỶ - Trang 295

Người đàn ông chìa ra tập bìa kẹp hồ sơ với một tờ giấy ở trên.
Marius nhìn ông ta bằng ánh mắt dò hỏi.
“Xin lỗi. Anh có bút không?” ông ta mỉm cười.
Marius lại nhìn ông ta. Có điều gì đó không ổn, nhưng là điều gì thì anh ta

không thể xác định rõ.

“Xin đợi chút,” Marius nói.
Anh ta cầm theo chiếc phong bì, đặt nó lên giá bên cạnh chùm chìa khóa

có móc treo hình đầu lâu, tìm thấy một cây bút trong ngăn kéo và quay lại.
Bỗng Marius giật bắn khi thấy người đàn ông đang đứng trên lối đi tối tăm
sau lưng mình.

“Tôi không nghe thấy anh bước vào,” Marius nói và nghe thấy tiếng cười

lo lắng của mình dội lại từ khắp bốn bức tường.

Không phải anh ta sợ hãi. Ở quê anh ta, người ta thường tự động đi vào

nhà như thế để ngăn nhiệt thoát ra hoặc ngăn khí lạnh tràn vào. Nhưng
người đàn ông này có điều gì lạ lắm. Ông ta đã bỏ kính và mũ bảo hiểm ra,
giờ đây Marius đã có thể hiểu được điều gì khiến anh ta giật mình. Trông
ông ta có vẻ già quá. Nhân viên giao nhận bằng xe đạp thường chỉ trong độ
tuổi hai mươi thôi. Người này có thân hình thon gọn và săn chắc, có thể
nhầm với thanh niên. Nhưng khuôn mặt kia là khuôn mặt của người đã qua
ba mươi từ lâu, thậm chí còn qua ngưỡng bốn mươi.

Marius định lên tiếng nói gì đó thì chợt nhác thấy một vật mà người nhân

viên đang cầm trong tay. Trong phòng rất sáng, nhưng hành lang tối om, và
Marius Veland thì đã xem nhiều phim đủ để nhận ra đường nét của một khẩu
súng có gắn ống giảm thanh.

“Thứ đó là để cho tôi à?” Marius loạng choạng.
Người đàn ông mỉm cười và chĩa khẩu súng về phía anh ta. Ngay thẳng

mặt anh ta. Lúc này Marius biết rằng mình nên sợ hãi đi thôi.

“Ngồi xuống,” ông ta nói. “Anh có bút rồi. Mở cái phong bì ra.”
Marius ngồi phịch xuống ghế.
“Anh có vài thứ cần viết đấy,” người đàn ông đó nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.