NGÔN CỦA ANH - Trang 374

Anh túm cô lại, "Chê anh à?"

Khê Ngôn nói: "... Mùi hơi nặng."

Cố Văn Lan ấn cô vào trong ngực mình, nâng cằm cô lên bắt đầu hôn,

không hề có khúc nhạc dạo dịu dàng, nụ hôn sâu mang chút ý vị ngang
ngược, anh cố tình muốn cô dính lấy hơi thở của mình nhưng lại nếm được
mùi sữa trong miệng cô.

Anh ngẩng đầu hỏi: "Ăn cái gì đấy?"

Khê Ngôn lấy hai viên kẹo hạnh nhân ra.

Anh lột vỏ một viên bỏ vào trong miệng, "Hồi nhỏ mỗi sáng sớm mẹ

anh đều dẫn anh và Vân Vi đến chỗ này tản bộ, xem mặt trời đội sông chui
lên, tỏa ra sắc hồng nhàn nhạt."

Khê Ngôn bỗng nhiên cảm thấy Cố Văn Lan thật quá oan ức, nơi này

rõ ràng là nhà của anh, nơi này có hồi ức của anh, thế nhưng hiện tại lại bị
người khác chiếm mất, hồi ức và căn nhà khi xưa của anh đều ném vào
trong này.

Cô nhìn dòng sông lạnh lẽo, nói: "Sau này anh định đi đâu, em đều

theo anh."

Cố Văn Lan nghiêng mặt nhìn cô chằm chằm.

Khê Ngôn nhìn lại anh, "Gì đấy?"

Cố Văn Lan híp mắt, "Đến giờ em mới có giác ngộ này á?"

Khê Ngôn: "..."

Cô quay người đi về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.