NGÔN CỦA ANH - Trang 443

Tim Khê Ngôn bỗng dưng run lên, trái tim cô đập thình thịch, không

biết phải nói gì.

Anh giật giật cánh tay, "Hửm?"

Cô nói nhỏ, "Không cần khách sáo."

Người bên cạnh cô bật cười.

Người này chỉ cần có tâm thì sẽ rất dễ khiến người ta vướng phải cái

bẫy của anh.

Hiện giờ nghĩ lại, Khê Ngôn vẫn cảm thấy lúc đó cô phải can đảm bao

nhiêu mới dứt khoát chia tay với anh, hơn nữa may là lúc đấy cô còn chưa
đến mức thiếu anh thì không chịu nổi.

Nhưng bây giờ... Cô không dám chắc nữa.

Sau đó Cố Văn Lan trở lại ký túc xá, chiếc băng keo cá nhân kia cuối

cùng vẫn bị anh lột ra, bởi vì anh có thói quen về đến KTX là rửa tay luôn,
lại quên trên tay vẫn đang dán thứ kia, mà băng keo cá nhân một khi đã
dính nước thì coi như xong.

Nếu không muốn miệng vết thương nhiễm trùng thì anh chỉ có thể lột

ra.

Tối hôm sau, lần đầu tiên Cố Văn Lan gọi điện thoại bảo cô tới chỗ

anh.

Khê Ngôn nghe điện thoại xong bèn ngồi trên giường trầm ngâm một

lát.

Lão nhị, lão tam và Hứa Du nhìn nhau, sau đó lão nhị lấy ra đồ uống

có ga quý giá của cô ấy, mở nắp ăn mừng, "Chúc mừng chúc mừng, đêm
nay nhất định là một đêm mất hồn, để tớ kính cậu một ngụm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.