NGÔN CỦA ANH - Trang 471

nói bệnh tình của mẹ nó nặng thêm, thằng bé vì tiền thuốc men nên đi vay
tiền người khác, nợ nần rất nhiều, kết quả là mẹ nó vẫn không thể trụ nổi,
sau đó viện trưởng Cố tìm thấy thằng bé, nó cũng đồng ý trở về."

Khê Ngôn cảm giác Chủ nhiệm Lý còn có chuyện đang nghĩ ngợi nên

không hề tiếp lời.

Buổi tối 7 năm trước, Cố Văn Lan và chủ nhiệm Lý ra khỏi phòng giải

phẫu, hai thầy trò chạy lên tầng trệt hút thuốc, lúc ấy gió thổi rất mạnh, tàn
thuốc cháy đỏ rực.

Cố Văn Lan im lặng một lúc rồi bỗng nhiên nói: "Ba năm trước, mẹ

em mất cũng vào một hôm gió lớn thế này, lúc bà ấy mất em chỉ còn nợ nần
quấn thân."

Chủ nhiệm Lý cũng nghe được vài chuyện về anh, lúc này không nhịn

được bèn lẩm bẩm cười: "Thằng nhãi này mi rất có khí phách cơ mà? Sao
nợ nần mà lại bằng lòng về nhà?"

Gió thổi không mở nổi mắt, anh nói: "Đây là di nguyện của mẹ em,

em cũng hiểu bà ấy không muốn em nợ nần tiếp tục sống vất vả nữa nên
mới khuyên em về nhà." Anh nói xong, mũi ê ẩm tới khó chịu.

Chủ nhiệm Lý lắc đầu, "Bà ấy không muốn sau khi mình mất rồi thì

cậu phải cô đơn một mình đấy."

Cố Văn Lan cười cười, "Có lẽ vậy."

Chủ nhiệm Lý nói: "Cậu nghe lời nhỉ."

Cố Văn Lan dụi tàn thuốc vào lan can, anh siết chặt lấy điếu thuốc:

"Em chưa bao giờ nghe lời bà ấy cả, nhưng mà lần cuối này em lại nghe lời
bà ấy để mẹ em yên lòng, em cũng được thoải mái."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.