NGÔN CỦA ANH - Trang 485

Dạo này anh cứ như đang tu tiên, tình hình hạn hán quả là đáng sợ,

giằng co hồi lâu vẫn chưa ngừng nghỉ, Khê Ngôn mệt không chịu nổi, thậm
chí còn không nói ra tiếng nổi.

Cố Văn Lan cười, "Em cũng chỉ có tí bản lĩnh này thôi hả."

Khê Ngôn tức giận cắn vào bả vai anh... Anh hít một hơi đau đớn,

"Cái cô nàng đanh đá này."

Lúc xong việc Cố Văn Lan lại không buồn ngủ bèn ôm cô dựa lưng

vào đầu giường, ngồi nghĩ ngợi gì đó một lát, khi anh cụp mí mắt xuống thì
lại thấy cô đang mở to mắt nhìn mình, anh hỏi: "Có biết tại sao anh thích
ôm em từ phía sau không?"

Khê Ngôn biết anh lại chuẩn bị nói mấy lời không đứng đắn nên dứt

khoát lờ anh đi.

Bàn tay anh lần mò xuống một chỗ nào đó ở mông cô: "Chỗ này của

em có một nốt ruồi."

Khê Ngôn đẩy tay anh ra.

Anh cười, thầm thì: "Hồ ly tinh."

Cả hai im lặng một lát, cô ngồi dậy hỏi: "Lúc trước anh bị thương ở

đâu?"

Anh để tay cô lên một chỗ nào đó trên bả vai: "Đại khái là nơi này, có

một vết bầm nhỏ."

Nơi đó đã không còn bất kì dấu vết nào nữa, đầu ngón tay Khê Ngôn

chạm nhè nhẹ xung quanh chỗ đó, thất thần không biết đang nghĩ gì

Cố Văn Lan túm tay cô lại hôn hôn, "Em nghĩ gì thế?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.