NGỌN ĐÈN KHÔNG TẮT - Trang 18

- Ba làm gì mà dữ vậy, không kịp thở. Ổng bị bắt, ba à.

- Mày nói làm sao chớ, thằng Tư Đờ đâu có tệ hệ vậy, tao biết nó mấy

chục năm trời...

Tôi mời ba tôi ngồi, đi súc bình trà đóng mốc từ mấy tháng trước rồi

hốt một nhúm trà, châm nước mới. Nghĩ buồn cười, sao mấy cụ già này cứ
đinh ninh là nước chảy một dòng. Bao nhiêu năm? Bao nhiêu mùa? Mười,
hai mươi, ba mươi... Cái đầm Bà Tương đằng trước Xóm Xẻo quê mình hồi
xưa sâu biết bao nhiêu giờ đã cạn, xuồng lớn men theo lạch mới chạy được.
Mớ đước già nua ven Đầm đã không còn nữa dù chỉ một bóng cây, ngày
xưa xinh đẹp bao nhiêu giờ đã cỏi cằn. Trời đất thay đổi, huống chi con
người.

- Uống nước đi ba. Chuyện hồi xưa khác, bây giờ khác. Biết bao nhiêu

năm rồi, ba quen ổng từ hồi nào? Sao ít nhắc quá vậy?

- Hồi chiến tranh. Hồi đó, cỡ tuổi mày bây giờ, nó là một tay du kích

nổi tiếng lì. Tụi ngụy ngoài chợ Rạch Ráng nghe nói tên Tư Đờ là thiếu
điều té đái. Biết bao nhiêu lần tụi giặc càn vô vùng căn cứ Xóm Xẻo, tụi tao
đánh giạt hết. Tao nè, Tư Đờ nè, bác Mười Mực của mày nè... Bây giờ đứa
còn, đứa chết. Nếu thiệt vậy thì thằng Tư Đờ coi vậy như chết rồi, nhưng
mà chết kiểu đó, tao không đang tâm.

- Làm kinh tế mà ba, đâu có liên quan gì tới chuyện đánh giặc. Sẩy

chân là chuyện thường.

Ba tôi xửng vửng :

- Bộ có nhiều đứa giống như nó lắm sao?

- Nhiều, lớn thuyền thì lớn sóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.