NGỌN ĐÈN KHÔNG TẮT - Trang 27

củ tỏi (mà có khi bây giờ má cắt tóc rồi)... người ta cũng không biết, Điệp
suy nghĩ hoài mới nhớ tới tên chồng má, một chị bán quán cóc chỉ nhà.
Điệp hỏi gần đây không, chị ta đáp: “Đi chút xíu là tới hà”.

Vậy mà Điệp phải đi qua mấy cái bờ dừa, ba cây cầu, một con đập nữa

mới tới nhà má. Lúc đó trời vừa chạng vạng. Cái nhà nhỏ chom hom phía
sau một gờ đất lổn nhổn do xáng múc, đi tới mòn đất mà chưa ai ban ra cho
bằng. Điệp đứng dựa vô cây tra bông vàng nhìn nhà má, muốn trở ra về hết
biết. Đúng lúc đó thì chó sủa, một con chó vằn vện ốm nhom, xương xẩu
chạy nồ ra, sau nó là một đứa con nít, một người đàn bà cũng ốm :

- Vện, vô nhà!

Con chó dớn dác sủa thêm vài tiếng nữa rồi cụp đuôi chạy vô. Điệp

kêu :

- Má!

Thì người đàn bà này là má Điệp chớ ai. Bà lại gần Điệp, rất gần rồi

cách chừng một thước, bà dừng lại :

- Điệp! Phải con hôn? Trời ơi, vô nhà, vô nhà.

Bà chựng lại ở đó, thảng thốt. Nhỏ em Điệp tên Giàu lại kéo chị nó vô

nhà. Đốt đèn lên. Cái đèn hụt dầu lụn tim mới vừa làm căn nhà bừng lên thì
đã hiu hiu muốn tắt. Má kêu con Giàu đi châm dầu. Má đi tới đi lui, rồi
ngồi chỗ đầu bộ ngựa, lại đứng dậy đi tới đi lui. Điệp hỏi: “Chồng má
đâu?”, má nói chồng má đi biển rồi. Điệp nhìn cái bụng má lùm lùm sau áo
hỏi má chừng nào sanh em bé, má ngượng ngùng: “Chưa, mới có ba tháng
mấy...” Con Giàu lên tiếng: “Má thèm chua quá trời, ăn me non ngọt
xớt...”. Má nạt con Giàu, biểu thôi nói. Điệp ngó Giàu cười buồn, má ngó
Điệp cười còn buồn hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.