NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 131

Tôi vỗ đầu nói: "Đúng rồi. Sao tớ lại quên mất nhỉ?"

"Thứ hai," Lâm Đào nói tiếp. "Trong lúc ngủ trưa, tớ đã nghĩ đến vấn

đề này, cho nên buổi tối mới tới xem lại hiện trường. Cậu xem đi."

Lâm Đào cầm bút chì đánh dấu vào bản đồ hiện trường. "Đây là tuyến

đường hung thủ vác nạn nhân rời khỏi hiện trường. Hắn dừng nghỉ ở đây,
gần đó không có nhà ở, vậy thì chỉ có thể là hắn rời khỏi ngõ Mê Cung qua
lối này."

Tôi gật đầu đồng tình.

"Ra khỏi ngõ Mê Cung qua lối này sẽ tới đường cái." Lâm Đào nói

tiếp. "Cho dù là 12 giờ đêm, thì trên đường cái kiểu gì cũng có người và xe
đi lại. Thế thì ăn mặc quái gở, lại vác nguyên một con người trên vai, chẳng
lẽ lại không bị ai phát hiện?"

Tôi chau mày: "Ý của cậu là, nếu hung thủ rời khỏi ngõ Mê Cung, vậy

thì chắc chắn hắn không sống ở đây. Ngoài ra, hắn còn tự tin không sợ bị
người đi đường phát hiện, là vì lối ra chỗ đó rất an toàn?"

"Tại sao lối ra nằm sát đường cái lại an toàn?" Lâm Đào khẽ nhướng

mày, cái điệu này của cậu ta không biết đã đốn gục không biết bao nhiêu cô
gái trẻ.

"Biết rồi." Tôi nói. "Bên lối ra không có nhà ở, vậy thì phương thức an

toàn duy nhất là có xe đậu sẵn ở đó."

"Đúng thế." Lâm Đào gật gù. "Một cậu học sinh trung học chưa đến

16 tuổi vác Đào Tử trên vai, vòng vèo trong con ngõ phức tạp như mê
cung, lại thành thạo đi theo những lối không có camera giám sát, sau đó lái
xe bỏ đi? Có hợp tình hợp lý không? Một cậu học sinh trung học liệu có đủ
khả năng làm được như vậy không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.