NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 251

chết thì là tao giết chắc? Chúng mày phá án cái kiểu gì thế hả? Mẹ kiếp,
đúng là oan uổng! Cảnh sát đúng là một lũ ăn hại!"

Khi tôi đi ngang qua phòng thẩm vấn, đã biết ngay rằng bầu không khí

u ám đang chờ tôi trong phòng họp tổ chuyên án.

Đúng như dự đoán, vừa bước vào cửa, phân đội trưởng Hoàng đã nói:

"Có lẽ chúng ta đã nhầm rồi, nhưng không có căn cứ chính xác nên không
dám thả người. Giải Lập Văn thừa nhận tối hôm đó có đánh cờ với Giải
Lập Quân, nhưng 10 giờ tối đã về nhà đi ngủ. Điều tra vòng ngoài, thấy
hành vi của Giải Lập Văn mấy ngày nay cũng không có gì khác thường."

"Em cũng cảm thấy không phải ông ta." Tôi nói. "Có lẽ chúng ta đã bỏ

sót một vấn đề. Nếu kích động vì thua cờ dẫn đến giết người thì phải gây án
ngay lúc đó mới phải. Nhưng trước đó, chúng ta đã phân tích, sau khi nạn
nhân đi ngủ, hung thủ mới lặng lẽ lẻn vào rồi đột ngột tấn công. Hiện
trường đó không phù hợp với vụ án giết người trong trạng thái tinh thần
kích động mạnh, nên có lẽ chúng ta đã nhầm rồi. Hay cứ thả người luôn tối
nay đi, ngày mai trời sáng tiếp tục công việc.

Khi rời khỏi đồn công an, Giải Lập Văn nằm vạ trước cổng đồn gào

thét ầm ĩ: "Tao không đi đấy! Chúng mày tự dưng bắt tao vào, không phải
cứ thả tao là xong đâu! Chúng mày phải bồi thường cho tao! Phí tổn thất
tinh thần! Phí tổn thất danh dự! Không bồi thường tao không đi!"

"Anh đã nhầm rồi!" Đại Bảo cúi đầu thất vọng.

Tôi vỗ vai Đại Bảo nói: "Đừng nản. Vụ án này có khá nhiều điều kiện,

chúng ta phải có niềm tin!"

Nói là nói vậy, nhưng thấy Giải Lập Văn ăn vạ ầm ĩ, tôi cũng thấy

chán nản. Tôi lặng lẽ trở về nhà nghỉ, mở máy tính, sắp xếp lại những bức
ảnh chụp hiện trường và tử thi trong vụ án.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.