NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 309

Một lát sau, những giọt mưa lớn bắt đầu quất ràn rạt vào cửa kính.

Trời đổ mưa rào rào, đúng là họa vô đơn chí. Con đường cao tốc hoang
vắng từ từ tối sầm lại như ban đêm khiến cho tài xế Hàn Lượng buộc phải
bật đèn, lái xe thật chậm trong màn mưa xối xả. Trước luồng đèn xe bỗng
lờ mờ hiện ra xác con chó nhỏ bị xe cán chết.

"Gặp mưa thì thi thể càng thối rữa nhanh chóng, chẳng mấy chốc sẽ

chỉ còn lại một nắm xương thôi." Tôi xót thương cho sinh mệnh bé nhỏ đã
lìa đời, dùng kiến thức pháp y để dự đoán tương lai cho thân xác điêu tàn
đó.

"Sao trời lại đen ngòm thế nhỉ?" Đại Bảo đẩy gọng kính trên sống

mũi, chẳng hề đồng điệu với cảm xúc của tôi, nhìn trời đất tối sầm như ban
đêm, lẩm bẩm: "Hay là nhật thực rồi?"

"Không phải đâu! Tại mây đen đấy." Hàn Lượng nói. "Lần nhật thực

tiếp theo, cho dù là nhật thực không toàn phần thì cũng phải đợi đến năm
2020, còn nhật thực toàn phần thì phải đến tận năm 2034 nhé."

Anh tài xế Hàn Lượng của chúng tôi vốn là một cậu ấm nhà giàu rất

khác người, vốn theo nghề cảnh sát vũ trang. Sau khi xuất ngũ đã bỏ qua cơ
hội quản lý khối tài sản mấy chục triệu nhân dân tệ, vẫn ôm giấc mộng
quân phục nên xin vào làm tài xế cho sở Công an tỉnh. Tuy học vấn không
cao nhưng hiểu biết rộng, vốn kiến thức uyên bác của anh thường khiến
chúng tôi phải khâm phục sát đất.

Nghe Hàn Lượng nói vậy, Đại Bảo liền xòe bàn tay ra tính toán. Tôi

biết anh ta đang tính xem đến lúc đó mình bao nhiêu tuổi.

Tôi lắc đầu bó tay trước anh chàng tốt nghiệp ngành khoa học tự nhiên

nhưng dốt toán đến phát gớm kia rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rầu rĩ
nói: "Sao lại mưa to thế không biết? Thôi đừng mưa nữa. Tôi biết anh oan
ức lắm, nhưng chúng tôi đang đến đây mà!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.