nhưng vẫn tiếp tục chất vấn: "Vậy... vậy anh hãy nói cho tôi biết những
người khác ngồi ở đâu? Anh phân tích ra được, không có chỗ nào khúc
mắc, tôi mới chịu."
Tôi lại thầm hú hồn lần nữa, bởi vì tổn thương của người nào cũng có
đặc trưng riêng, nếu không, kiểu gì cũng bị hỏi cho cứng họng. Tôi bình
tĩnh nói tiếp: "Nạn nhân nữ số 1 ngồi ở ghế lái phụ. Tổn thương của nạn
nhân có đặc trưng là bên dưới hai cánh tay có vết trầy xước, cho thấy đã ma
sát với một vật thể bằng phẳng. Bên dưới hai cánh tay có thể tiếp xúc với
vật thể có bề mặt bằng phẳng thì chỉ có thể là ngồi ở ghế lái phụ."
"Thế tại sao cô ta không thể là người lái xe?"
"Không thể. Chúng ta hãy nghĩ thử xem, nếu như người lái xe mà hai
cánh tay đập thẳng xuống bảng đồng hồ đến tận dưới nách, vậy thì bánh lái
sẽ phải đập vào trước ngực nạn nhân. Nhưng trước ngực của nạn nhân này
lại không hề có tổn thương. Ngoài ra, trong số bốn nạn nhân, chỉ có duy
nhất nạn nhân nữ số 1 không bị kính rạch vào người. Mà ở trên xe, chỉ có
kính chắn gió phía trước và kính cửa sổ trước phải không bị vỡ, còn toàn bộ
cửa kính ở những chỗ khác đều đã bị vỡ. Điều này cũng chứng tỏ nạn nhân
ngồi ở ghế lái phụ."
Tôi thấy không có ai lên tiếng liền nói tiếp: "Nạn nhân nam thứ 2 ngồi
ở phía sau ghế lái phụ, vì bên phải người có vết thương do bị kính rạch, và
cổ áo bị giằng kéo đến toạc chỉ, thít lại thành vết trên phần cổ bên phải,
điều này cho thấy vạt áo của nạn nhân bị kéo mạnh về bên trái, chứng tỏ có
người ngồi bên trái nạn nhân. Ngoài ra, thái dương bên phải của nạn nhân
có một vết bầm lớn, cho thấy bên phải có vật cứng đập vào. Lúc trước tôi
muốn nói, trong quá trình tai nạn xảy ra, chiếc xe đã bị lật nghiêng sang
bên phải, cho nên rất có thể lúc đó, nạn nhân đã đập đầu vào khung cửa sổ
xe."