NGỰ CHÂU ÁN - Trang 37

Địch Công nghĩ thầm, "Ít ra mình cũng đáng đồng tiền bát gạo đấy

chứ. Một nữ nhân lẻ loi sẽ chẳng bao giờ có thể đi đến nơi mà không bị
quấy rầy."

Rồi ông không còn nghe thấy những âm thanh ồn ào của khu chợ nữa.

Không gian tĩnh mịch chỉ bị phá vỡ bởi tiếng kêu kỳ quái của lũ cú muỗi.
Con đường mòn quanh co dẫn lối xuyên qua một mảnh rừng rậm rạp đầy
những cây cổ thụ sừng sững, đến nỗi chỉ có vài mảnh ánh trăng lọt xuống
mặt đất bị bao phủ bởi tầng lá khô dày.

Thiếu phụ quay người lại và đủ vào một cây thông cao có nhiều mấu.

"Hãy nhớ cái cây này", nàng nói. "Trên đường về, ông rẽ bên trái ở

đây và cứ men theo bên trái mà đi tiếp."

Nữ nhân đi vào một con lộ nhỏ, cỏ dại mọc cao kín lối. Dường như

nàng quen thuộc mọi đường đi lối bước, còn Địch Công phải rất vất vả mới
theo kịp, vì chân ông cứ va vấp trên con đường đất gồ ghề.

Để có chút thời gian nghỉ chân, ông hỏi, "Sao gia trang ấy bị bỏ hoang

vậy?"

"Vì dân tình nghĩ là nơi đó bị ma ám. Gia trang tiếp giáp rừng Mạn Đà

La và ông đã nghe những gì gã thợ cắt tóc ngu ngốc nói rồi chứ. Liệu ông
có phải một kẻ hèn nhát?"

"Ta thấy bản thân gan dạ hơn kha khá người."

"Tốt. Giờ hãy giữ yên lặng, chúng ta gần tới nơi rồi."

Sau khi cuốc bộ một quãng đường mà Địch Công cảm thấy dài dằng

dặc, nữ nhân dừng lại. Nàng đặt tay lên cánh tay ông và chỉ về phía trước.
Nơi đó, các ngọn cây thưa thớt dần, ông thấy bên dưới ánh trăng ảm đạm
một chòi gác cũ kĩ, lớp gạch vữa đã bị bào mòn vì gió mưa. Phía bên kia là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.