NGỰ CHÂU ÁN - Trang 39

Huyện lệnh nhanh chóng khảo sát tình hình. Bờ tường bao bên trái chỉ

cao hơn bốn thước, phía bên kia là các thân cây cao vút của khu rừng tối
đen. Tường bao bên phải thì cao hơn. Nếu ông trèo lên đỉnh tường thì có
thể mắt thấy tai nghe chuyện đang xảy ra bên trong lầu, thông qua ô cửa sổ
kia.

Ông chọn một vị trí lở gạch trên bờ tường để tạo thế phi lên dễ dàng.

Thế nhưng, khi ông đang trèo lên đỉnh tường thì mặt trăng bị mây che
khuất, khiến cho không gian trở nên tối đen như mực. Ông khẽ khàng bò
nhanh về phía phương lầu.

Địch Công nghe tiếng nữ nhân nói, "Ta sẽ chẳng tiết lộ nửa lời, cho

đến khi ta biết được vì sao ngươi lại ở đây?"

Có một lời thề thốt, rồi âm thanh của một vụ tranh giành. Nữ nhân hét

lên, "Buông bàn tay dơ bẩn của ngươi ra. Ta nói ngươi không được sờ vào
nó."

Đúng lúc ấy, một mảng tường sụt xuống dưới sức nặng của Địch

Công. Khi ông đang ngả nghiêng cố giữ thăng bằng, một mảng gạch lớn đổ
sầm xuống đám đá vụn bên dưới. Lúc đang dò dẫm giữa mép gạch nát để
trèo xuống, ông chợt nghe tiếng la thất thanh của thiếu phụ. Rồi tiếng cánh
cửa mở bung ra và những bước chân vội vã.

Ông thả mình xuống giữa đám cây bụi dưới chân tường và lớn tiếng,

"Tất cả ở yên tại chỗ, người của ta đã giăng thiên la địa võng bao quanh gia
trang!"

Đó là mưu kế hay nhất ông có thể nghĩ ra, nhưng rõ là nó chẳng đủ

trọng lượng. Trong lúc xoay trở bò dậy, ông lại nghe thấy từ xa vọng lại
tiếng cành cây răng rắc gãy gần chòi gác. Kẻ bôn tẩu đang trốn thoát vào
rừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.