NGỰ CHÂU ÁN - Trang 42

Huyện lệnh thu mình, bước êm ru về phía bờ tường thấp. Tay nắm

chắc đỉnh tường, ông tung người qua và đáp xuống một con rãnh phủ đầy
cây cỏ dại. Lóng ngóng đứng dậy, ông nhận thấy ở phía bên này, bờ tường
cao hơn sáu thước phía trên bờ rãnh hẹp. Không có bóng dáng kẻ nào cả.

Ông ngước lên nhìn bờ tường, toàn thân đông cứng trong nỗi kinh

hoàng không tên. Chỉ duy nhất một cái đầu tổ quạ đang rón rén bò dọc đỉnh
tường, với những bước đi xóc nảy kỳ quái.

Địch Công đứng lặng người, nín thở trong thoáng chốc, mắt nhìn xoáy

vào cái thứ quái gở ấy. Thế rồi, ông chợt mỉm cười và thở nhẹ nhõm, tưởng
như đã trút được gánh nặng ngàn cân. Ánh trăng đã đánh lừa mắt người.
Nghệ thuật là ánh trăng của sự dối lừa. Đó chỉ là một túm cỏ rối được một
con thú nhỏ cõng trên lưng.

Ông vươn tay về phía trước, túm lấy đám cỏ dại rồi giật sang bên. Một

con rùa nhỏ bên dưới đang rướn đôi mắt mờ đục nhìn ông đầy trách móc,
rồi nó mau mắn rụt đầu và co chân vào trong mai.

"Cách hành xử khôn khéo đấy, tiểu bằng hữu à!" Địch Công thầm thì.

"Giá mà ta có thể làm được như ngươi!"

Thật thoải mái khi nói thế. Không khí gớm ghiếc của chốn ma quái

này bắt đầu đè nặng lên Huyện lệnh. Ông đưa mắt nhìn mông lung vào
cánh rừng tối đen, đang vươn cao từ tầng cây thấp rắn rỏi ở bờ bên kia của
rãnh hào. Rõ ràng đó là khu rừng Mạn Đà La, nơi bất khả xâm phạm của
Nữ thủy thần. Chẳng có nổi một chiếc lá dám phất phơ lay động dưới ánh
trăng dát bạc.

Ông lấy khăn tay ra, đặt chú rua lên đó, thắt nút khăn lại rồi bỏ vào tay

áo mình. Đoạn ông leo qua bức tường lần nữa, trở vào trong hoa viên.

Huyện lệnh tiếp tục quay lại phương lầu và cẩn thận rút con dao găm

từ ngực nữ nhân ra. Nó đã xuyên thẳng vào tim nàng, khiến mặt trước của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.