NGỰ CHÂU ÁN - Trang 95

Một trong các kiếm thủ bị đối phương phạt trúng tay. Y buông gậy tre

xuống và bắt đầu chửi rủa liến thoắng.

"Họ Mao kia, ăn nói cho cẩn thận!" Một giọng nói chói tai vang lên từ

hậu sảnh.

Tay kiếm vội nhìn quanh với khuôn mặt kinh sợ. "Vâng, thưa Lương

nữ chủ", y đáp với lí vẻ phải phép. "Xin nữ chủ thứ lỗi!"

Y thổi phù phù vào những ngón tay đau, rồi cầm gậy lên và tiếp tục

trận tỉ thí.

Địch Công vòng qua các võ sinh đấu vật và hướng về phía quầy. Đến

nơi, ông đứng như trời trồng, sững sờ không dám tin vào mắt mình.

Một nữ nhân hộ pháp đang ngồi tựa vào chiếc ghế bành ở đó. Một núi

thịt khổng lồ được ních vào cái áo ngắn tay, quần ống rộng bằng vải bông
nâu nhám, thị ăn vận như dân vật chuyên nghiệp. Một tấm vải đỏ quấn chặt
quanh chiếc bụng to như chiếc thúng bên dưới bộ ngực đồ sộ. Tấm thứ hai
quấn quanh thắt lưng, nâng đỡ cho cái bụng quá khổ. Ngẩng khuôn mặt
tròn vo vô cảm lên nhìn, thị cất giọng chua ngoa hỏi, "Ngươi muốn gì, kẻ lạ
kia?''

Huyện lệnh kiềm chế bản thân, cất giọng khàn khàn thưa, "Tại hạ họ

Nhâm, là võ sư chốn kinh thành. Tại hạ phải trú lại chốn đây một vài tuần.
Đại ca Thẩm Bát đã chỉ đường dẫn lối cho tại hạ đến đây, để xin tỷ cho lời
khuyên nhằm kiếm được vài môn sinh. Để tại hạ có thể kiếm cơm qua
ngày, tỷ biết đấy?"

Lương nữ chủ không buồn trả lời. Thị giơ cánh tay phải nặng nề lên,

vỗ nhẹ mái tóc được chải thẳng ngược thành búi nhỏ sau gáy, mắt ngó
chăm chăm Địch Công trong chốc lát.

Đột nhiên nữ nhân lên tiếng, "Đưa bàn tay của ngươi cho ta xem!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.