NGỰ CHÂU ÁN - Trang 97

"Họ về lại cố hương chứ ở đây làm gì. Ta thì vẫn trụ lại chốn này. Ta

thích Đại Đường. Tam hoàng tử đã ban cho nữ nhân này một nén vàng ròng
lúc chia tay. 'Tử nhi, khi nào nàng xuất giá, đừng quên báo cho ta biết!'
Vương gia nói. 'Ta sẽ ban tặng phu quân của nàng một cái thang bằng bạc
ròng, vì nam nhân ấy sẽ cần đến nó để đứng ngang hàng với nàng!' Ngài ấy
ưa thích những câu đùa dí dỏm như thế đấy!"

Lương nữ chủ lắc chiếc đầu to tướng của mình, mỉm cười hồi tưởng.

Địch Công biết rằng thị không hề khoe khoang khoác lác. Các Thượng

thư đều phải uốn gối khom lưng khi yết kiến những Hoàng tử, nhưng
những vị hoàng thân quốc thích đó lại có thói quen cư xử suồng sã với các
nghệ nhân tạp kĩ mà mình bảo trợ.

"Võ nghệ là thứ duy nhất mà ta thấy hứng thú", Lương thị tiếp lời, "Vì

thế ta mở võ đường ở đây, chỉ lấy của các môn sinh tiền nước, còn truyền
thụ võ học thì ta miễn phí. Một số võ sinh trong đám đó tỏ ra có triển
vọng."

"Tại hạ nghe nói có hai kẻ đặc biệt xuất chúng. Cặp nho sinh sống

lang bạt họ Đổng và họ Hạ, tại hạ nhớ là thế."

"Ông đã chậm chân rồi, bằng hữu à! Họ Đổng ngỏm rồi. Một sự giải

thoát tốt đẹp cho tên hạ lưu đấy."

"Sao lại thế? Tại hạ nghe nói họ Đổng đi quyền rất khá và là một nam

tử dễ mến mà."

"Y không quá tệ về mặt võ nghệ, nhưng còn dễ mến thì..."

Thị quay lại và gọi to, "Hồng Hoa!"

Một thiếu nữ gầy gò, khoảng mười sáu tuổi, xuất hiện sau tấm màn

cửa phía vách sau. Nữ nhân đang dùng một cái giẻ để lau đĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.