NGỰ CHÂU ÁN - Trang 96

Bàn tay của ông nằm gọn trong nắm tay to bản và chai sạn của thị.

Thân là một nam nhân mạnh mẽ nhưng ông cũng phải nhăn mặt, tập trung
vận nội công truyền xuống bàn tay để kháng lại lực đè siết mạnh bạo như
gọng kìm. Bất thình lình, thị buông tay.

"Được rồi", nữ nhân nói. "Vậy ra huynh đài là một võ sư. Có vẻ giới

võ biền bây giờ toàn để râu ria xồm xoàm."

Lương thị đứng lên, thân pháp nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên, sải bước

quanh quầy, lấy ra một vò rượu đá và rót đầy hai bát.

"Uống nào, bằng hữu giang hồ!" Thị nói nhẹ như không.

Địch Công nhận thấy Lương Tử Lan cao ngang tầm mình, cái đầu

dường như mọc thẳng lên từ bờ vai rộng và tròn quay.

Nhấm nháp rượu ngon, ông tò mò hỏi, "Tỷ học nghệ ở đâu vậy?"

"Ở cực bắc xa xôi. Ta từng dẫn đầu một đoàn nữ đô vật Mông Cổ đấy.

Vài năm trước, khi bọn này đến Trường An biểu diễn, Tam hoàng tử đã
chào đón đoàn vào cung. Toàn thể triều đình, nam nữ đủ cả, hóa ra đều đến
xem bọn ta ở trần đấu vật. Nói là vậy, nhưng bọn ta đều quấn một miếng
vải gấm thêu che hạ thể. Bọn ta là những nữ nhi e lệ!"

Thị nốc cạn bát rượu chỉ trong một hớp, nhổ xuống sàn rồi tiếp tục,

"Năm ngoái, Thượng thư Bộ Lễ có trình tấu lên Thánh thượng rằng trò đấu
vật của bọn ta không đoan chính. Lẳng lơ cái mặt chúng nó! Ông biết ai
đứng sau trò mèo đó không? Chính là mấy mụ trong cung! Các mụ ghen
với bọn ta, không chịu được cảnh các đức phu quân của mình trân trối ngó
nhìn những gì mà tạo hóa đã ban tặng cho một nữ nhi thường tình! Đám
quần thoa gầy trơ xương đó trước sau cứ như một, vừa đáng khinh vừa tội
nghiệp! Dù sao đi nữa thì Bệ hạ đã lệnh cho Hoàng tử giải tán đám bọn ta."

"Các nữ nhi khác trong đoàn đâu rồi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.