NGỦ CÙNG SÓI - Trang 113

Hắn quay mặt đi, không muốn để tôi nhìn thấy hắn đang rơi vào cảm

giác lạc lõng.

Tôi tự nhủ, người mà công chúa yêu là hoàng tử chứ không phải quỷ

dữ...

“Thiên Thiên!” Hắn nắm lấy tay tôi, tôi cố rút tay lại. “Con còn nhỏ, có

nhiều việc con chưa hiểu.”

“Con hiểu!”

Sao tôi lại không hiểu. Tuy ít đọc tiểu thuyết tình yêu nhưng tôi cũng

từng đọc mấy cuốn với cô bạn ngồi cùng bàn rồi. Trong truyện, người con
trai thích dùng nụ hôn để thổ lộ tình yêu, thường thì người con gái sẽ bị nụ
hôn làm cho xốn xang mà trao thân cho người con trai. Cho nên tôi mới sợ,
sợ mình sẽ xốn xang trong lòng, sợ mình sẽ trao tặng thứ không nên trao
tặng.

“Không cần biết con hiểu hay không...” Hắn tóm lấy cánh tay tôi, kéo

tôi đứng trước mặt hắn. “Con cần phải ghi nhớ việc này: Ta có thể cho con
thời gian để chấp nhận tình cảm của ta đối với con, bao lâu cũng được...
Nhưng ta tuyệt đối không để con ở bên Cảnh, tốt nhất là con nên sớm quên
nó đi... vì con là của ta.”

“Vì con là của ta!”

Trong ác mộng của tôi lại có thêm một câu nói đáng sợ.

Một tuần sau, tôi lại có thể đi học. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối

mặt với việc bị mọi người coi là đề tài bàn tán xôn xao sau lưng nhưng khi
đến trường, mọi người chỉ hỏi tôi khỏi ốm chưa. Tôi gặp Nhạc Lỗi đang đi
đi lại lại ở hành lang, vừa định nói vài lời thì cậu ấy cúi gằm mặt, đi vòng
qua tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.