“Người vợ thật kinh khủng, chồng cô ta ngoại tình, cô ta vờ như không
biết, tối đến đợi cho chồng thân mật đến chân tay rã rời, ngủ ngon lành thì
cô ta dùng dao đâm vào lưng chồng.”
“Thật thế à? Người phụ nữ ấy cực đoan quá!”
“Có lẽ là yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu!”
Sau khi nghe những lời ấy, ý nghĩ kỳ dị như cỏ dại cứ lớn dần lên trong
đầu tôi.
Nếu tôi trao thân cho hắn, liệu hắn có phấn khích đến mức tay chân rã
rời rồi mơ màng thiếp đi không? Lúc đó liệu hắn sẽ không dễ gì bị những
tiếng động dù là nhỏ nhất làm cho giật mình? Liệu hắn đủ tin tôi đến mức
lúc mệt mỏi nằm bên cạnh tôi không?
“Thiên Thiên!”
“Hả?! Em xin lỗi! Anh vừa nói gì?”
“Anh vừa mới hỏi những năm gần đây ông Hàn có đối tốt với em
không?”
“...”
Hắn có tốt đối với tôi không?
Tôi nhớ lại nhiều năm trước. Tôi uống cà phê rồi kể lại toàn bộ quãng
thời gian tôi sống với hắn. Tôi không nhớ rõ lúc đó tôi lên mấy. Giáo viên
dạy vẽ bảo chúng tôi vẽ một bức tranh, chuẩn bị nộp bài mà tôi vẫn không
nghĩ ra là nên vẽ cái gì liền sao chép lại bức vẽ của bạn bên cạnh. Bạn ấy
vẽ cảnh nắm tay bố cùng đi dạo trên bãi cỏ, bên cạnh là dòng chữ xiên xẹo:
“Con yêu bố.” Có lần vô tình Hàn Trạc Thần phát hiện bức vẽ bị điểm
không trong cặp tôi, hắn nhìn rất lâu, hỏi tôi có thể tặng hắn không. Cho