NGỦ CÙNG SÓI - Trang 445

Ông ấy lập tức lái xe đi mất.

Lại có một chiếc xe dừng lại, nghe tôi nói đến nghĩa địa, do dự hồi lâu

mới để tôi lên xe.

Tôi ngồi trên đám hoa cúc đã khô héo từ lâu, tựa lưng vào tấm bia mộ,

giống như đang tựa vào ngực hắn, cảm thấy yên lòng.

“Em biết anh cô đơn”, tôi nói. “Em biết anh rất thất vọng về thế giới

này, em cũng thế, nhưng không sao, có em ở đây cùng với anh rồi... Thần,
bây giờ em mới hiểu, anh là người tốt, anh thực sự là người tốt, những
người anh giết đều là những người đáng chết... Trái tim anh hiền hậu hơn ai
hết, chỉ là hiện thực tàn khốc khiến anh trở nên lạnh lùng... Cả đời này anh
trải qua quá nhiều bi thương, ông trời thật bất công, cũng không cho anh
lấy mấy ngày yên bình...”

Bỗng một giọng nói vọng đến.

“Anh ấy thường nói cô lương thiện, trong mắt cô ai cũng là người tốt...

tôi đã không tin, bây giờ thì tôi tin rồi! Cô yêu anh ấy, tình yêu đó còn sâu
sắc hơn cả sự hận thù.”

Là giọng nói của An Dĩ Phong. Trong đêm tối tĩnh mịch ở nghĩa địa,

nghe thấy giọng nói thế này thật vô cùng kinh sợ.

“Anh...” Bất giác tôi sát gần lại bia mộ, tay ôm bụng.

An Dĩ Phong ngồi cạnh tôi. “Để tôi nói chuyện cùng cô nhé!”

“Không cần, tôi chỉ muốn một mình nói chuyện với anh ấy.”

“Để tôi kể cho cô một câu chuyện.”

“Tôi không muốn nghe.” Tôi nhìn ngó xung quanh, không có ai cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.