NGỦ CÙNG SÓI - Trang 455

“Nhưng nhỡ đâu họ tìm ra cái gì đó thì làm thế nào?”

“Cô đừng nghĩ cảnh sát chuộng chính nghĩa đến như vậy. Cô tưởng

những cảnh sát cấp cao kiểm tra anh Thần là để diệt trừ cái ác? Họ ngứa
mắt với thái độ của chúng tôi, càng không muốn thế lực xã hội đen tiếp tục
bành trướng khiến họ mất mặt. Bây giờ anh Thần “chết” thảm như vậy, bán
toàn bộ số tài sản cũng coi như giữ thể diện cho họ rồi. Lúc này họ không
muốn điều tra cái chết của anh Thần là thật hay giả mà bắt đầu giải quyết
đến tôi.”

“À! Vậy anh định làm thế nào?”

“Rất đơn giản, lấy tiền chia cho anh em coi như phụ cấp thôi việc, phần

còn lại ủng hộ Hội Chữ thập đỏ. Sau đó, tìm một bãi biển có phong cảnh
đẹp, gieo mình xuống biển... Có lẽ họ sẽ nói tôi sợ tội mà tự sát.”

“Đơn giản thế sao?”

“Đúng vậy, vì sợ tội lẩn trốn thì phải đem theo tiền.”

“Tôi hiểu rồi, các anh có sống hay không họ không quan tâm, họ chỉ

muốn các anh biến mất rồi nhờ dịp này chấn chỉnh giới giang hồ.”

“Họ chấn chỉnh thì càng tốt, khỏi phải để đám giang hồ nhàn rỗi lại làm

phiền chúng ta.” An Dĩ Phong tựa vào ghế, thở dài. “Nhiều năm qua tôi
phải bỏ công bỏ sức giúp cảnh sát quản lý xã hội đen, duy trì an ninh trật tự
trong cái xã hội ấy. Họ đã không trao tặng phần thưởng, huân chương an ủi
tôi mà còn thấy tôi chướng mắt, thế thì để họ tự đi mà quản, tôi cũng về
hưu, ra nước ngoài dưỡng lão, sống những ngày tháng ung dung tự tại.”

Nghe ra oan ức quá nhỉ?

Ngẫm nghĩ lại thì cũng đúng là oan ức, đáng lý phải tặng cho hắn một

huân chương an ủi vì đã lao tâm khổ tứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.