NGỦ CÙNG SÓI - Trang 456

Nghe anh ta nói xong, tôi không còn nơm nớp lo sợ nữa, bỗng nhớ ra

một vấn đề, thắc mắc từ lâu: “Đúng rồi, anh có thể nói cho tôi biết lúc mười
tám tuổi Thần như thế nào không?”

“Anh Thần ư?...” Khi An Dĩ Phong hồi tưởng lại quá khứ, vẻ mặt tươi

cười. “Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, mới nhìn đã biết là một người tài đức
vẹn toàn, nói chuyện không văng một từ bậy bạ nào, rất lịch sự. Trước khi
đi ngủ còn học thuộc lòng từ mới tiếng Anh, buồn cười chết đi được. Tôi
hỏi anh ấy thích học như vậy sao còn gia nhập xã hội đen? Anh ấy nói thích
tìm cảm giác mạnh.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó... chúng tôi học cách hút thuốc, uống rượu, chém người...

chúng tôi còn ở cùng một phòng, làm gì cũng có nhau, ngay cả việc cùng
thay đổi, thay đổi đến mức không nhận ra mình nữa! Mấy năm sau, một
buổi tối, tôi hỏi anh ấy tại sao lại gia nhập xã hội đen? Anh ấy nói vì một
người, lúc còn nhỏ nhìn người ấy chịu khổ mà bất lực, lớn lên rồi, tưởng
rằng có thể làm gì đó cho người ấy nhưng lại làm sai. Vì người ấy, anh ấy
đã đi vào con đường cùng, quay đầu lại thì đến cả việc gặp mặt lần cuối
cũng không được...”

An Dĩ Phong nhìn tôi một cái, lắc đầu ngao ngán nói tiếp: “Tối hôm đó

tôi muốn đấm cho anh ấy một cái, tuyệt giao với anh ấy. Nghe anh ấy nói
vậy, vốn muốn trách anh ấy thất tín bội nghĩa nhưng không nói được nữa.
Anh ấy bất chấp cả tính mạng gia nhập xã hội đen, giúp cảnh sát làm bao
nhiêu việc, đã không được đền đáp thì thôi, lại còn đem hết tiền bạc giúp bố
dượng thăng chức. Tôi thấy con người sống kiểu như vậy mới thật bi
thương.”

“Đúng vậy, thật bi thương!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.