“Khó khăn có thể dùng tiền để giải quyết thì không gọi là khó khăn.”
Hàn Trạc Thần hôn nhẹ lên má tôi, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhô lên của
tôi. “Thiên Thiên, chỉ cần em và con không sao thì mọi việc đều chẳng có
gì đáng kể.”
“Vâng!”
Tôi tựa vào vai Hàn Trạc Thần, cảm thấy tính tình của hắn bỗng trở nên
tốt hơn nhiều, tốt đến mức tôi như không hề quen hắn.
Sau đó tôi mới biết mình lại nhầm rồi.
Act 5
Nửa tháng sau, khi tôi thức dậy ăn sáng, luôn có cảm giác trên bàn thiếu
thứ gì đó.
Nhìn một lượt, các loại thức ăn đều đủ cả, không hề thiếu, nghĩ ngợi hồi
lâu tôi mới nhớ ra báo của ngày hôm nay. Báo buổi sáng, nhật báo... không
có một tờ báo nào cả.
“Tại sao hôm nay không có báo?”
Hàn Trạc Thần điềm tĩnh nhìn tôi một cái: “Vần chưa đưa đến.”
Tôi không hỏi thêm gì nữa.
Buổi chiều, Hàn Trạc Thần nói: “Anh ra ngoài có chút việc, sẽ về ngay
thôi.”
“Anh cứ đi đi, Katherine sẽ chăm sóc em, anh không cần quá lo.”
Sau khi Hàn Trạc Thần rời khỏi, Katherine lén lút cầm một tờ báo đưa
cho tôi: “Cô xem cái này.”