NGỦ CÙNG SÓI - Trang 53

Tôi khó nhọc ngồi dậy, nhìn thấy trên mặt sàn đầy bụi bặm toàn là roi

da, xích sắt, hai con dao và một ít đồ ăn, xem ra đủ ăn trong ba ngày... Rõ
ràng bọn chúng đã chuẩn bị rất đầy đủ và không định để tôi sống sót mà rời
khỏi đây.

Đao Mẻ lại cười tục tĩu, giữ chặt hai cánh tay tôi áp sát sàn nhà. Tên kia

rõ ràng không định né tránh mà còn vô cùng hào hứng đứng xem... Chiếc
áo đồng phục bị hắn xé rách để lộ áo lót hoa văn màu trắng, bên trong chiếc
áo mỏng manh là một cơ thể chưa thực sự trưởng thành.

Nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang cởi quần, tôi lắc đầu lia lịa, tóc

tôi hình như bị móc vào đinh nên bị bứt cả nhúm. Mặc kệ đau đớn, tôi ngúc
ngoắc đầu khẩn khoản van xin... Bây giờ tôi không còn chút hy vọng nào
nữa. ở cái nơi hoang vu, hẻo lánh không một bóng người này, không ai cứu
được tôi nữa rồi! Tôi chỉ có thể hy vọng mọi việc sẽ nhanh chóng trôi qua,
hy vọng việc ấy sẽ không quá đau đớn... Chí ít cũng không đau đớn như lúc
Hàn Trạc Thần giết cả gia đình tôi. Trong thời khắc này, hình như tôi không
còn giận Hàn Trạc Thần nữa mà rất muốn gặp hắn, nghe hắn gọi: “Thiên
Thiên...”, và gọi hắn một tiếng: “Bố...”

Khi tôi chấp nhận số phận, nhắm mắt lại thì tiếng động ầm ầm vọng

đến.

Tôi kinh hoàng mở mắt. Kẻ bắt cóc giật mình vừa mới kịp kéo quần lên,

vội vàng vớ lấy dao thì chiếc cửa sắt to lớn mở bung. Một người đàn ông
mặc bộ quần áo bò rách rưới dẫn theo khoảng hai mươi tên cầm dao xông
vào, trong nháy mắt vây chặt hai tên bắt cóc.

“Anh Ngũ!” Đao Mẻ vội vứt dao xuống, khom người tiến về phía trước,

vừa móc bao thuốc trong túi quần vừa nói: “Anh có căn dặn gì thì cứ báo
em một tiếng là được rồi, việc gì phải đích thân đến đây vậy?”

Tiêu đời rồi! Chúng là đồng bọn. Tia hy vọng vừa lóe lên đã tan biến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.