— Thế còn hai ông bạn kia của các anh đâu?
Porthos mở miệng, tưởng có dịp đến lượt mình nói một lời.
D'Artagnan đưa mắt ra hiệu và nói:
— Mấy ông bạn kia của tôi lúc này đang bận, họ sẽ đến sau.
Mazarin ho húng hắng. Ông hỏi:
— Thế còn ông đây rỗi rãi hơn họ, ông sẵn lòng trở lại phụng sự chứ?
— Vâng, thưa Đức Ông, - D'Artagnan nói, - và đó là thuần túy do lòng
tận tụy, vì rằng ông De Bracieux giàu có.
— Giàu có ư? - Mazarin hỏi, đối với lão ta chỉ riêng từ đó bao giờ cũng
có ưu thế gây ở lão một sự kính nể lớn lao.
— Năm chục nghìn livres niên thu, - Porthos đáp.
Đó là điều đầu tiên anh thốt ra.
— Thuần túy vì tận tụy, - Mazarin lại nói với nụ cười quỷ quyệt - thế là
với lòng tận tụy thuần túy ư?
— Có lẽ Đức Ông không tin lắm ở cái từ đó phải không ạ? - D'Artagnan
hỏi.
— Còn ông, ông Gascogne thì sao? - Mazarin hỏi, tì hai khuỷu tay lên
bàn và tỳ cằm lên hai bàn tay.
D'Artagnan đáp:
— Tôi thì tôi tin ở lòng tận tụy như tin ở một cái tên rửa tội chẳng hạn,
nó dĩ nhiên có một tên đất đai đi theo. Chắc chắn là bản chất người ta ít
nhiều đều tận tụy; song cuối cùng của sự tận tụy đó bao giờ cũng phải có
một cái gì đó chứ.
— Thế bạn của ông chẳng hạn, ông ta ao ước cái gì ở cuối sự tận tụy của
mình?
— A! Thưa Đức Ông, bạn của tôi có ba mảnh đất đai rất đẹp: Mảnh đất
Vallon ở Corbeil; mảnh đất Bracieux ở Soissonnais và mảnh đất
Pierrefonds ở Valois. Mà, thưa Đức Ông, bạn tôi mong ư? Rằng một trong
ba mảnh đất ấy được phong Nam Tước.
— Chỉ có thế thôi ư? - Mazarin nói, mắt ông ta lóe lên một nỗi vui mừng
khi thấy rằng mình có thể khen thưởng đền bù lòng tận tụy mà chẳng mất
xu nào. - Chỉ có thế thôi ư; việc có thể sẽ thu xếp được đấy.