NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1013

— Tôi sẽ là Nam Tước! - Porthos vừa kêu lên vừa tiến lên một bước.
D'Artagnan lấy tay giữ Porthos lại và nói:
— Tôi đã bảo ông rồi mà, và Đức Ông cũng vừa nhắc lại điều đó.
— Thế còn ông D'Artagnan, ông mong ước cái gì?
— Thưa Đức Ông, - D'Artagnan đáp, - đến tháng Chín tôi này là tròn hai

mươi năm ngài Giáo Chủ De Richelieu phong tôi làm trung úy.

— Ừ, và ông muốn rằng Giáo Chủ Mazarin phong ông làm đại úy chứ

gì?

D'Artagnan nghiêng mình thi lễ.
— Ôi dào! Tất cả những điều đó không phải là điều không thể được -

Mazarin nói. - Người ta sẽ xem xét các ông ạ, người ta sẽ xem xét. Bây giờ
thì ông Du Vallon, ông thích công việc gì ở thành phố hay ở nông thôn?

Porthos mở miệng định trả lời. D'Artagnan vội đáp:
— Thưa Đức Ông, cũng như tôi, ông Du Vallon thích công việc phi

thường, nghĩa là những sự nghiệp nổi tiếng là điên rồ và không thể làm
được.

Lời huênh hoang ấy không làm Mazarin phật lòng, ông ta trầm ngâm.

Rồi nói:

— Tuy nhiên, tôi thú thật với ông là tôi cho gọi ông đến để giao cho ông

một chức vụ tĩnh tại. Tôi đang có một số điều lo ngại.

Chợt ông ta kêu lên:
— Ơ này! Cái gì đó?
Quả thật, một tiếng động vang lên ngoài tiền sảnh và hầu như cùng lúc

ấy cửa văn phòng bật mở. Một người nhìn đầy bụi chạy bổ vào phòng và
kêu:

— Ngài Giáo Chủ đâu? Ngài Giáo Chủ đâu?
Mazarin tưởng người ta muốn ám sát mình vội lùi lại làm lăn cái ghế

bành. D'Artagnan và Porthos cùng xông ra đứng giữa Giáo Chủ và kẻ mới
đến.

— Ê, ông kia? - Mazarin nói. - Có chuyện gì vậy mà ông xông vào đây

như vào trong cái chợ thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.