— Thế còn ông, - Hoàng Thân hỏi.
— Tôi không ngủ, - Mazarin đáp, - Tôi còn phải làm việc.
Quận Công D'Orléans bảo người ta trỏ cho mình buồng và giường, chẳng
buồn lo xem vợ và con gái mình nghỉ ngơi bằng cách nào.
— Còn ta, ta sẽ đi nằm, - D'Artagnan nói. - Porthos lại đây với tôi!
Porthos đi theo D'Artagnan với niềm tin cậy sâu sắc vào trí tuệ của bạn
mình.
Họ đi bên nhau trên quảng trường của tòa lâu đài. Porthos ngơ ngác nhìn
D'Artagnan đang bấm ngón tay tính tính toán toán.
— Mỗi cái một pistol, bốn trăm cái bốn trăm pistol.
— Đúng rồi. Bốn trăm pistol, - Porthos nói, - Nhưng cái gì làm nên bốn
trăm pistol cơ chứ?
— Một pistol chưa được, tiếp tục tính toán, phải đáng một louis.
— Cái gì đáng giá một louis?
— Một louis một cái, bốn trăm cái vị chi là bốn trăm louis.
— Bốn trăm à? - Porthos hỏi.
— Phải, họ hai trăm người; một người cần ít ra là hai cái; vậy tổng cộng
là bốn trăm cái.
— Nhưng bốn trăm cái gì cơ chứ?
— Nghe đây, - D'Artagnan nói. - Do ở đây có đủ loại người đang ngơ
ngác xem triều đình tới…, - anh nói thầm vào tai Porthos.
— Tôi hiểu rồi, - Porthos nói - thực tình tôi hiểu rất rõ! Mỗi đứa hai trăm
louis hay lắm, nhưng người ta sẽ nói gì?
— Họ muốn nói gì thì nói, vả lại họ có biết là chúng ta đâu?
— Thế ai sẽ đi phân phối?
— Mousqueton chẳng có đây sao?
— Thế còn áo dấu! - Porthos nói - người ta sẽ nhận ra áo dấu của nhà tôi.
— Thì nó lộn áo ra!
— Cậu bao giờ cũng phải, bạn thân mến ạ, - Porthos kêu lên, - Nhưng tất
cả những ý kiến ấy, cậu moi móc ở nơi quỷ quái nào ra thế.
D'Artagnan mỉm cười.
Đôi bạn đi vào phố đầu tiên mình gặp. Porthos gõ cửa nhà bên trái.