— Thưa Đức Ông, tôi nói rằng thế là ít, vì chắc chắn là tôi sẽ không đi
một mình.
— Tôi đã tính rồi, - Mazarin đáp, - Ông Du Vallon sẽ cùng đi với ông,
cái vị quý tộc xứng đáng ấy; vì rằng, ông D'Artagnan thân mến ạ, sau ông
thì chắc chắn là tôi yêu quý con người Pháp quốc ấy hơn cả.
D'Artagnan bèn trỏ vào cái túi tiền mà Mazarin vẫn giữ khư khư và nói:
— Thưa Đức Ông, nếu ngài yêu quý ông ta đến thế thì, ngài hiểu cho
rằng…
— Được rồi. Vì coi trọng ông ta, tôi đưa thêm hai trăm écu.
“Đồ bần tiện”, - D'Artagnan lẩm bẩm, rồi nói. - Nhưng ít ra thì khi trở về
chúng tôi có thể trông cậy chứ? Ông Porthos vào tước hiệu Nam Tước của
ông ấy và tôi vào cấp bậc của tôi.
— Lời thề của Mazarin.
“Tôi thích một lời thề khác hơn kia” - D'Artagnan nói nhỏ với mình, rồi
cao giọng. - Tôi có thể đến bái chào Hoàng Thượng không ạ.
— Hoàng Thượng ngủ, - Mazarin vội vã đáp, - Và ông cần phải đi ngay.
Thôi, đi đi ông.
— Thêm một lời nữa, thưa Đức Ông: Nếu ở nơi tôi đến, người ta đang
đánh nhau thì tôi có đánh nhau không?
— Ông sẽ làm theo lệnh người mà tôi biên thư.
— Được rồi, thưa Đức Ông, - D'Artagnan vừa nói và vươn dài tay ra
nhận lấy túi tiền, - Và tôi xin bày tỏ với ngài lòng kính trọng của tôi.
D'Artagnan thong thả bỏ bọc tiền vào cái túi áo rộng của mình, rồi quay
lại nói với viên sĩ quan.
— Nhờ ông vui lòng đến đánh thức ông Du Vallon dậy, nói là lệnh của
Các Hạ và bảo ông ấy là tôi đợi ở chuồng ngựa.
Viên sĩ quan hối hả đi ngay, D'Artagnan xem ra hẳn có điều gì cần thiết
nữa hay không?
Porthos vừa mới ngả lưng xuống nệm rơm và bắt đầu ngáy du dương
theo thói quen, thì có ai đó đập vào vai mình. Anh tưởng D'Artagnan, nên
không động đậy.
— Lệnh của Giáo Chủ, - Viên sĩ quan đáp.