— Ông nói đến tình yêu nhanh quá đấy, thưa ông! - Người đàn bà trẻ vừa
nói vừa lắc đầu.
— Chính vì tình yêu đến với tôi nhanh thế và đây là lần đầu, tôi đã được
hai mươi tuổi đâu.
Thiếu phụ liếc nhìn trộm chàng.
— Xin bà nghe đã - D’Artagnan nói tôi đã lần ra dấu vết. Ba tháng trước
đây, suýt nữa tôi đã quyết đấu với Aramis chỉ vì chiếc khăn tay tương tự
như chiếc khăn mà bà đã cho người đàn bà ở nhà anh ấy xem, vì một chiếc
khăn tay in cùng dấu vết, tôi cam đoan như vậy.
— Thưa ông - Thiếu phụ nói - tôi xin thề với ông là ông làm tôi quá mệt
vì những câu hỏi đó.
— Nhưng bà thận trọng đến thế, xin bà hãy nghĩ đi, nếu như bà bị bắt
giữ cùng với chiếc khăn tay ấy và chiếc khăn tay ấy bị giữ lấy, bà sẽ bị
nguy hại chứ?
— Sao lại thế được, những chữ cái viết tay ấy, chẳng phải là của chính
tôi sao. C.B tức Constance Bonacieux?
— Hay là Camille de Bois Tracy nào?
— Ông im đi, một lần nữa im đi! Chà? Một khi những nguy hiểm, của
chính bản thân tôi phải trải qua không ngăn nổi ông, ông cũng nên nghĩ đến
những cái ông sẽ có thể trải qua chứ?
— Tôi ư?
— Phải, chính ông. Có nguy hiểm của nhà tù, có nguy hiểm đến tính
mạng vì quen biết tôi.
— Thế thì tôi không rời bà nữa.
Người đàn bà trẻ chắp hai tay cầu khẩn:
— Thưa ông, xin ông vì Chúa, vì danh dự một quân nhân, vì tính hào
hoa phong nhã của một nhà quý tộc, hãy xa tôi ra. Thấy chưa, đồng hồ
điểm nửa đêm rồi, là giờ người ta đợi tôi.
— Thưa bà - Chàng trai trẻ nghiêng mình đáp - Tôi không còn biết từ
chối thế nào với người đã yêu cầu tôi như thế. Xin bà yên tâm, tôi rời xa bà
đây.
— Nhưng ông sẽ không đi theo tôi, ông sẽ không theo dõi tôi chứ?