— Tôi về nhà ngay bây giờ.
— Thế chứ, tôi biết rõ mà, rằng ông là một người đàn ông trẻ tử tế mà! -
Bà Bonacieux vừa nói vừa chìa tay cho chàng, tay kia đặt trên chiếc vồ gõ
cửa treo trong tường.
D’Artagnan nắm lấy bàn tay chìa ra cho mình và hôn nồng nàn.
— Chao ôi, tôi thích thà rằng chưa bao giờ gặp bà - D’Artagnan kêu lên
với vẻ tàn nhẫn ngây thơ mà những người đàn bà thường thích hơn là
những sự tế nhị của phép xã giao, bởi vì nó mở ra miền sâu trong tư tưởng
và nó chứng tỏ rằng tình cảm đã vượt qua lý trí.
Bà Bonacieux siết chặt bàn tay chưa chịu buông tay bà ra, nói bằng một
giọng gần như âu yếm:
— Thế ư? Tôi thì tôi sẽ không nói đến mức như ông đâu. Cái gì mất hôm
nay, không mất trong tương lai. Ai biết được chả có ngày tôi sẽ được gỡ ra
khỏi những rắc rối này, tôi lại chẳng làm thỏa mãn sự hiếu kỳ của ông.
D’Artagnan reo lên tràn trề vui sướng:
— Và bà vẫn giữ lời hứa ấy với mối tình của tôi chứ?
— Ồ, về mặt đó, tôi không thể hứa hẹn gì. Cái đó tùy thuộc vào những
tình cảm mà ông sẽ gợi lên trong lòng tôi.
— Như thế, hôm nay, thưa bà…
— Hôm nay, thưa ông, tôi chỉ mới ở mức biết ơn ông.
— Trời! Bà thật quá duyên dáng - D’Artagnan nói với vẻ buồn rầu - và
bà lợi dụng tình yêu của tôi.
— Không đâu. Tôi sử dụng lòng hào hiệp của ông. Có thế thôi. Nhưng
ông hãy tin chắc, với một số người nào đó, chẳng có gì mất hết cả đâu.
— Ôi, bà làm cho tôi thành kẻ hạnh phúc nhất trong mọi người rồi. Xin
bà đừng quên cái đêm nay, xin đừng quên lời hứa hẹn này.
— Xin ông yên tâm, đúng thế, đúng chỗ, tôi sẽ nhớ tất cả còn bây giờ,
ông đi đi, vì Chúa, ông đi đi! Người ta đợi tôi đúng nửa đêm và tôi đã bị
muộn rồi. Muộn năm phút.
— Vâng, nhưng trong một số tình huống, năm phút bằng năm thế kỷ.
Khi người ta yêu.
— Ô hay! Ai bảo ông tôi không đang mắc việc với một người đang yêu?