NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 148

— Người ta thấy ông ấy ở nhà ông. Họ tưởng là ông nên đã bắt.
— Bọn nào bắt?
Bọn cận vệ do bọn mặc đồ đen bị ông đánh đuổi dẫn đến.
— Tại sao anh ấy không xưng danh? Tại sao anh ấy không nói mình

không liên quan gì đến chuyện này?

— Thưa ông, ông ấy đã đề phòng cẩn thận việc đó, và trái lại còn đến

gần bảo tôi: “Chính chủ anh đang cần tự do trong lúc này, chứ không phải
ta, bởi vì chủ anh biết hết mọi chuyện, còn ta lại chẳng biết gì. Người ta sẽ
tưởng chủ anh bị bắt, và việc đó sẽ cho anh ấy thời gian. Ba ngày nữa ta sẽ
nói ta là ai, và họ nhất quyết phải thả ta ra.”

— Hoan hô Athos! Tấm lòng cao quý! - D’Artagnan thì thầm - Ta biết rõ

anh ấy là như thế mà! Và bọn cảnh vệ còn làm gì nữa?

— Bốn tên dẫn ông Athos đi đâu, tôi không biết, đến ngục Bastille hay

đến For l’Évêque chẳng rõ. Hai tên lưu lại với những tên mặc đồ đen, lục
lọi khắp nơi và giữ mọi giấy tờ. Hai tên cuối cùng trong cuộc hành quân đó
gác ngoài cửa. Rồi, khi tất cả đã xong, chúng bỏ đi, để lại nhà cửa toang
hoang, trống trơn.

— Còn Porthos và Aramis?
— Tôi không tìm thấy họ, họ không đến.
— Nhưng họ có thể đến bất cứ lúc nào, bởi vì hẳn mày đã nhắn lại ta

đang đợi các ông ấy?

— Vâng, thưa ông.
— Nghe đây? Đừng có nhúc nhích khỏi đây. Nếu hai ông ấy đến, báo

cho họ biết cái gì đã xảy đến với ta, bảo họ đợi ở quán Quả Thông. Ở đây
sẽ nguy hiểm, ngôi nhà có thể bị do thám. Ta chạy đến ông De Treville để
báo cho ông ấy tất cả chuyện đó, và ta sẽ gặp họ ở đó.

— Được ạ, thưa ông - Planchet nói.
— Nhưng mày sẽ ở lại và đừng sợ!
D’Artagnan đi được mấy bước lại quay lại để động viên lòng dũng cảm

cho người hầu của mình.

— Thưa ông, xin ông yên tâm - Planchet nói - Ông còn chưa biết rõ tôi

đấy. Khi lâm sự tôi cũng can trường ra phết đấy. Hơn nữa tôi là dân Picard.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.