Hai người bước đến cái cửa khoang nơi Grimaud đã chui vào, họ mở cửa
đi vào và đóng cửa lại.
Blaisois run rẩy nói:
— Thôi chết rồi, bác ấy nguy to.
— Grimaud cáo già lắm! - Mousqueton lẩm bẩm.
Và họ đợi chờ, dỏng tai nghe và nín thở.
Mười phút trôi qua, trong khi đó không có tiếng động gì đáng nghi ngại
là Grimaud bị lộ.
Cánh cửa lại mở, hai người khoác áo choàng đi ra và khép cửa lại cũng
thận trọng như khi họ vào, rồi đi ra ngoài sau khi ra lệnh tắt đèn đi ngủ.
Blaisois thì thào:
— Ta có tuân lệnh không? Tôi thấy họ có điều gì ám muội.
— Họ bảo mười năm phút, ta còn năm phút nữa, - Mousqueton nói.
— Ta báo cho ông chủ biết chăng?
— Đợi Grimaud đã.
— Nhưng nếu họ giết bác ấy rồi thì sao?
— Thì Grimaud phải kêu chứ.
— Anh biết, bác ấy như câm ấy mà.
— Thì ta cũng phải nghe tiếng đánh nhau.
— Nhưng nếu bác ấy không ra?
— Bác ta đây rồi.
Quả thật, đúng lúc ấy, Grimaud vén tấm áo choàng lên, thò ra khỏi lỗ
hổng một khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt hoảng sợ trợn tròn lên để lộ một
đồng tử nhỏ giữa một vòng trắng lớn. Bác cầm ở tay cái bình bia đựng đầy
một chất gì đó đem lại gần ánh đèn bốc khói để soi và thốt ra một tiếng ối!
Với vẻ khiếp đảm hết sức khiến Mousqueton hoảng sợ lùi lại một bước và
Blaisois suýt ngất.
Tuy nhiên cả hai người cũng tò mò nhìn vào cái bình bia, nó đựng đầy
thuốc súng.
Tin chắc rằng con tàu chở thuốc nổ, chứ không phải rượu vang, Grimaud
băng mình lên cửa quầy tàu, nhảy một bước đến phòng các ông chủ ngủ.