NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1487

— Nhưng thưa ông, - Mousqueton nói, - Tôi không biết bơi, hãy để tôi

lại đây.

— Ông ơi, tôi cũng vậy, - Blaisois nói.
— Tôi bảo đảm là sẽ tôi ôm các cậu sang thuyền, - Porthos nói.
— Nhưng chắc chắn rằng ta sẽ chìm nghỉm trước khi tới đó, - Blaisois

mếu máo.

— Ái chà, ta sẽ bóp chết cả hai đứa nếu chúng mày không đi ra.
Porthos vừa nói vừa túm lấy cổ chúng.
— Tiến lên, Blaisois.
Một tiếng rên rỉ bị dập tắt bởi bàn tay sắt của Porthos là tất cả câu trả lời

của Blaisois; vì rằng ông hộ pháp nắm lấy cổ và chân nó và quăng nó như
một tấm ván qua cửa sổ đầu cắm xuống biển.

— Bây giờ Mouston, - Porthos nói, - Ta hi vọng rằng mày không rời bỏ

chủ mày chứ!

Nước mắt rưng rưng, Mousqueton đáp:
— Ối, ông ơi, tại sao ông lại lập lại những lời ấy làm gì? Chúng ta ở lâu

đài Pierrefonds sung sướng bao nhiêu.

Rồi không nói thêm một lời oán trách nào khác, hắn trở nên tư lự và

vâng lời, hoặc vì tận tâm thật, hoặc vì tấm gương của Blaisois. Mousqueton
lao đầu xuống biển. Dù sao đó cũng là một hành động vì Mousqueton
tưởng phen này chết thật. Nhưng Porthos không phải người bỏ rơi đồng đội
như vậy. Ông chủ nhảy liền theo chân đầy tớ, nên hai người rơi mà chỉ
nghe tõm cùng một tiếng. Thành thử khi Mousqueton vừa ngoi lên mặt
nước, mắt loá đi, thì đã thấy mình được giữ bởi bàn tay to tướng của
Porthos, và hắn chẳng cần cử động chút nào cũng vẫn lừ lừ tiến về cái dây
chão với vẻ oai vệ của một vị thủy thần.

Cùng lúc ấy, Porthos thấy ở tầm tay với của mình một vật gì đang xoáy

theo dòng nước. Anh túm lấy tóc, thì ra là Blaisois mà Athos cũng đang ra
đón.

— Thôi, thôi, Bá Tước, không cần đến anh đâu! - Porthos nói.
Quả thật, nhoài chân mạnh một cái Porthos đã đứng thẳng lên như người

khổng lồ Adamastor trên ngọn sóng, và ba cái nhoài nữa anh đã tới được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.