Hai tù nhân chuyện trò vừa tới đây thì Comminger vào, đi sau viên đội là
hai người mang bữa ăn tối đến đựng trong một cái giỏ đầy những bát đĩa.
— Hay thật! - Porthos nói. - Lại thịt cừu!
— Ông De Comminger thân mến ơi, - D'Artagnan tiếp lời - Xin ông biết
cho rằng, ông bạn Du Vallon của tôi định sẽ làm những chuyện cực đoan
ghê gớm, nếu như ông Mazarin cứ khăng khăng nuôi nấng chúng tôi bằng
cái thứ thịt này.
— Tôi cũng tuyên bố rằng, - Porthos nói, - tôi sẽ không ăn gì cả nếu họ
không mang thứ này đi.
— Mang thịt cừu đi, - Comminger bảo, - tôi muốn rằng ông Du Vallon
ăn bữa tối khoan khoái, nhất là tôi sẽ báo cho ông một tin tức mà tôi chắc
rằng sẽ làm cho ông thấy ngon miệng.
— Ông Mazarin qua đời chăng? - Porthos hỏi.
— Không, tôi cũng lấy làm tiếc phải báo với ông rằng ông ta vẫn khỏe
như vâm.
— Mặc kệ, - Porthos nói.
— Tin tức gì vậy, - D'Artagnan hỏi. - Ngồi tù thì tin tức là thú hoa trái
thật hiếm hoi, cho nên mong ông De Comminger sẽ miễn thứ cho nỗi sốt
ruột của tôi, nhất là nếu ông cho biết rằng đó là một tin lành.
Comminger đáp:
— Liệu ông có vui mừng khi biết Bá Tước De La Fère vẫn mạnh khỏe
không?
D'Artagnan trợn tròn mắt ra và reo lên:
— Tôi vui mừng chứ! Mà còn hơn nữa kia, tôi rất sung sướng.
— Thế thì, tôi đã được chính ông ta ủy nhiệm gửi tới ông những lời chúc
mừng và nói với ông rằng ông ta khỏe mạnh.
D'Artagnan suýt nhảy hửng lên vì mừng rỡ. Anh liếc nhanh nhìn Porthos
như muốn bảo: “Nếu Athos biết chúng ta ở đâu, nếu anh ta nhắn bảo chúng
ta, thì Athos sẽ hành động ngay đấy”.
Porthos vốn ít khôn ngoan để hiểu những cái nhìn, nhưng lần này, nghe
tên Athos, anh cũng có cảm tưởng như D'Artagnan và anh hiểu ra.
Chàng Gascogne rụt rè hỏi lại: