NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1662

Đạo quân nhỏ bé này tự động tách thành hai khi Raoul De Bragelonne

theo ông De Saint Remy bước vào phòng ăn.

Khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi do sự rút lui của đám quân hầu để

lại đủ khiến cho Đức ông lấy được phong độ của một nhà ngoại giao. Ông
không quay đầu lại, chờ cho người quản gia dẫn người đưa tin đến trước
mặt mình.

Raoul dừng ở phía cuối bàn ăn để được đứng giữa Đức ông và Đức bà.

Chàng lễ phép cúi đầu chào rồi thẳng lưng chờ Đức ông lên tiến trước.

Còn Đức ông thì chờ cho cửa ra vào được khép kín. Ngài không muốn

quay đầu lại vì như vậy không xứng đáng với địa vị của mình, nhưng ngài
hết sức lắng đợi tiếng khoá cửa lách cách để thấy ít ra cũng là có giữ bí
mật.

Cửa đã đóng kín Đức ông mới ngước mắt nhìn Tử tước De Bragelonne

và nói:

— Hình như ông từ Paris lại?
— Thưa Đức ông tôi vừa mới tới.
— Hoàng thượng có được an khang không?
— Thưa Đức ông, ngài rất khoẻ.
— Còn chị dâu tôi?
— Hoàng thái hậu vẫn còn hay đau ngực. Tuy nhiên, cách đây một

tháng, sức khỏe của ngài có phần đỡ hơn.

— Người ta bảo ông được Hoàng thân phái đến đây. Họ không lầm chứ?
— Thưa vâng, chính Hoàng thân đã phái tôi đến đây trình lên ngài một

bức thư, và tôi chờ phúc đáp.

Raoul hơi xúc động trước lối tiếp đón lạnh lùng và tỉ mỉ này. Giọng

chàng trầm hẳn xuống.

Đức ông như chợt nhớ lại câu chuyện và nỗi lo sợ lại đến với ngài. Ngài

nhìn bức thư của Hoàng thân bằng cặp mắt hung dữ và cẩn thận bóc nó như
bóc một món đồ khả nghi. Và để cho không ai biết sự thay đổi diện mạo
của mình vì bức thư, ngài xây lưng lại đọc.

Đức bà lo âu theo dõi từng cử chỉ của bậc trượng phu. Còn Raoul thì

thản nhiên và hơi thoải mái vì mình không còn bị chú ý nữa. Từ chỗ đứng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.