NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1692

Những lời ấy đưa ra với một kiểu cách tế nhị, mực thước, một giọng đầy

tự tin, cố ý và có tầm mức sâu xa khiến cho ngài Giulio Mazarin đúng là
người kịch sĩ đứng bậc nhất trên thế giới. Những lời ấy thẳng vào trái tim
của Louis XIV.

Hồng y chỉ cần quay lại khi nghe tiếng chân của Nhà vua bước tới là

thấy ngay hiệu quả trên mặt của đồ đệ mình, nơi đôi mắt ngượng ngùng
long lanh. Nhưng mà con cáo già trong hai mươi năm nay đã lừa mọi nhà
ngoại giao châu Âu, bây giờ đang giương cái bẫy gì đó?

Hình như là từ khi nghe những lời sau cùng đó, ông vua trẻ đã bị ghim

một gai độc. Ngài không đứng yên được và đưa mắt nhìn khắp mọi người
trong phòng. Có đến hai mươi lần ngài dò hỏi nơi Thái hậu, nhưng vị quốc
mẫu này đang vui chuyện với cô em dâu và cũng bị cái liếc của Mazarin
hấp dẫn nên không thể nhận ra cái nhìn cầu khẩn của người con.

Từ đó thì âm nhạc, hoa, ánh sáng, các nàng, tất cả đều trở nên xấu xí, vô

nghĩa đối với Louis XIV. Sau khi cắn môi cả hàng trăm lần, duỗi tay chân
kiểu như một đứa bé có giáo dục không muốn ngáp trước mặt mọi người,
nhưng là để bầy tỏ hết mọi sự chán nản cùng cực, ngài bèn đưa cặp mắt
tuyệt vọng nhìn về phía cửa, nghĩa là phía của giải thoát.

Ngài bỗng thấy trên khung cửa nổi lên một khuôn mặt nâu sạm và chứng

tỏ một dáng đẹp hùng dũng với chiếc cổ áo cao lấp loáng phản chiếu mọi
ánh sáng rọi vào đó. Người sĩ quan này đội chiếc mũ màu tro có giắt bông
đỏ chứng tỏ rằng ông tới đây là vì công việc chứ không phải vì vui chơi.
Nếu là ham vui mà tới, nếu ông là triều thần chứ không phải lính tráng, thì
ông phải cầm mũ nơi tay theo lẽ thường là có hưởng thụ thì phải chịu luỵ
một chút. Điều khác chứng tỏ rằng ông đến vì công việc và đang thi hành
phận sự quen thuộc, đó là ông khoanh tay, dáng điệu thản nhiên đến mức
lạnh lùng đứng nhìn cuộc lễ hội có vui vẻ xen lẫn buồn chán này.

Người lính lâu năm nào thì cũng thành triết nhân và người này, có vẻ

hiểu rất rõ những nỗi chán nản hơn là sự vui tươi, biết ngày vui bao giờ
cũng chóng tàn và chỉ còn nỗi chán chường ở lại thôi. Ông đứng đó, dựa
vào khung cửa chạm trổ và tình cờ bắt gặp cái nhìn buồn bã, mệt mỏi của
Nhà vua. Có vẻ không phải đây là lần đầu người sĩ quan bắt gặp đôi mắt ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.