NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1697

Người khách lạ trịnh trọng chào người lính gác và bước lên thềm trong

khi tiếng kêu: “Phó quan có khách” chuyển từ người gác này qua người
khác đi trước kẻ lạ và làm xáo động nhóm người của viên sĩ quan.

Ông ta kéo lê đôi bốt, dụi mắt và gài vội cái áo choàng để tiến tới đón

người lạ, hỏi:

— Có việc gì cần đến tôi đây, thưa ông?
— Ông là sĩ quan trực, phó quan ngự lâm!
— Rất hân hạnh.
— Thưa ông, tôi rất cần được gặp Hoàng thượng.
Người phó quan nhìn kỹ kẻ lạ mặt và dù chỉ mới thoáng qua ông cũng

vẫn thấy rõ điều ông muốn biết, đó là một dáng vẻ đặc biệt ẩn sâu bên trong
bộ áo ngoài bình thường. Ông nói:

— Không thể cho là ông điên khùng được, nhưng chắc là ông phải có lý

do vào hầu chuyện Hoàng thượng mà chưa có sự đồng ý chứ?

— Thưa ông, rồi Hoàng thượng sẽ đồng ý.
— Thưa ông, chưa chắc. Hoàng thượng vừa mới trở về phòng một khắc

trước đây và bây giờ chắc đang thay áo. Vả lại, lệnh đã ra rồi.

Người khách lạ ngẩng đầu lên trả lời:
— Khi Hoàng thượng biết tôi là ai thì ngài sẽ rút lệnh ấy lại.
Viên sĩ quan càng lúc càng ngạc nhiên, càng lúc càng bị thuyết phục.
— Nếu tôi vào báo thì chắc tôi cũng phải được biết quý danh tính?
— Ông vào báo tôi là Hoàng đế Charles II, vua nước Anh, Scotland và

Ireland.

Viên sĩ quan thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc lùi lại và trên khuôn mặt

nâu sạm hiện rõ những nét xúc động sâu sắc của những con người có nghị
lực thường cố gắng che giấu tận trong tâm hồn.

— Ồ, vâng, thưa ngài; đáng lẽ tôi phải nhận ngay là ngài đấy!
— Ông đã thấy hình tôi rồi à?
— Thưa chưa.
— Hay là ông đã thấy tôi ở triều đình, trước khi người ta đuổi tôi qua

Pháp?

— Thưa ngài, cũng không phải vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.